Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 530: Thăm Dò




"Nào nào nào, một tấm lệnh bài bị hỏng thì có gì đẹp mà nhìn chứ, ăn đi ăn đi. Nhĩ Cửu lão đệ à, chuyện lần này là sao vậy? Nói cho ca ca nghe chút coi?"

Chuyện này thì không cần phải che giấu làm gì, Lý Hỏa Vượng nhét lệnh bài vào trong ngực mình sau đó chậm rãi nói với Thác Bạt Đan Thanh.

Sau khi nói những chuyện đã xảy ra xong, Lý Hỏa Vượng lập tức hỏi hắn về những chuyện nghi hoặc trong lòng mình:

"Thác Bạt huynh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với đạo nhân Nhân Tiêu kia vậy? Tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ?"

"Hầy, chuyện này thì có gì kỳ lạ chứ. Người đó đã sống quá lâu rồi, nếu như không đắc đạo thành tiên thì tự nhiên sẽ biến thành tà ma. Dù sao thì sinh, lão, bệnh, tử đều là đạo lý của thiên địa. Chuyện muốn cải mệnh nghịch thiên sao có thể đơn giản như vậy chứ.”

"Những chuyện như này, ca ca đã thấy nhiều rồi, đều là những tu sĩ u mê không chịu tỉnh ngộ, cưỡng ép cầm Dương Thọ Đan kéo dài tính mạng, cuối cùng biến thành Nhân Tiêu.”

"Chẳng qua là không ngờ động tĩnh lại lớn như vậy. Bản thân là Nhân Tiêu, Nhân Tiêu còn nuôi Nhân Tiêu thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

“Cưỡng ép dùng Dương Thọ Đan kéo dài tính mạng, cuối cùng sẽ biến thành Nhân Tiêu?”

Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, như vậy chẳng phải Dương Thọ Đan hoàn toàn vô dụng sao?

"Cũng không phải, trong tình huống bình thường thì một trăm lẻ hai là quẻ Khảm, càng đến gần một trăm lẻ hai thì tác dụng của Dương Thọ Đan càng yếu. Qua một trăm lẻ hai, ngươi phải cố gắng nghĩ cách xua tan chấp niệm trong lòng, bằng không nếu cưỡng ép sử dụng Dương Thọ Đan sẽ biến ngươi thành Nhân Tiêu.”

"Mỗi một môn phái đều có phương pháp riêng, có tốt có xấu, nhưng ngươi đừng mong người khác nói cho ngươi biết, bọn họ che giấu thứ này rất kỹ đó."

"Tuy nhiên, cũng có một số phương pháp mà ai cũng biết. Nhưng nếu ai cũng biết vậy thì không dễ thực hiện được. Ví dụ như nói lấy sự hoang mang của Tâm Tố để xua tan chấp niệm là biện pháp đơn giản nhất và tốt nhất."

Nghe vậy, ngón tay của Lý Hỏa Vượng khẽ cong lên mà không ai phát hiện ra.

"Nhưng ngươi thử nghĩ xem, Tâm Tố muốn sống sót nguy hiểm đến nhường nào, lúc nào cũng phải đề phòng bị người khác cướp đoạt. Biện pháp này nói ra cũng giống như chưa nói vậy, ngươi nói đúng không?”

Nói đến đây, Thác Bạt Đan Thanh tiếp tục lải nhải phàn nàn, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn cũ vậy.

Thác Bạt Đan Thanh đang uống thì chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn đưa tay vỗ lên trán:

"Ôi chao, ngươi xem đầu óc của ta này, Nhĩ lão đệ à, nếu ngươi đã lên Nhâm Ngũ rồi vậy thì đi Thượng Kinh một chuyến đi.”

"Sau này khi ngươi tới Lễ Bộ rồi thì còn có thể cầm Dương Thọ Đan để đổi đồ trong tổ chức nữa đó. Ở trong đó không chỉ có nhiều loại, hơn nữa á có một số thứ mà không thể tìm thấy trong chợ quỷ bên ngoài đâu. Nhưng mà phải nhớ kỹ nhá, đó nhất định phải là Dương Thọ Đan kiếm được ở trong tổ chức, còn Dương Thọ Đan ở bên ngoài cũng không có ích đâu.”

“Thượng Kinh?”

Vừa nhắc đến đại bản doanh của Giám Thiên Ti, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên căng thẳng lên:

“Không sao, kiếm không được nhiều thì đợi kiếm nhiều rồi đi đổi sau cũng được.”

"Ha ha ha, Nhĩ hiền đệ đúng là không giống với người khác nha. Sau khi những người khác biết thì bọn họ lập tức ngựa không ngừng vó đi tới Thượng Kinh, ngược lại ngươi thì chỉ luôn trốn tránh. Ha ha ha.”

Thác Bạt Đan Thanh nâng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn, cặp mắt mơ mơ màng màng di chuyển ghế về phía Lý Hỏa Vượng:

"Lão đệ à, nếu ca ca cũng đã quen thuộc với ngươi như vậy rồi, ca ca hỏi một chuyện cũng không quá đáng nhỉ?”

“Thác Bạt huynh cứ nói đi.”

Hắn cười ha ha chỉ vào chiếc mặt nạ đồng tiền trên mặt Lý Hỏa Vượng:

"Tại sao ngươi luôn mang theo thứ đồ chơi này vậy? Có phải phía sau cất giấu cái gì không?”

Lúc này, Hồng Trung đột nhiên đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng:

"Lão già này từ lúc vừa đến đã thăm dò ngươi rồi, cẩn thận chút.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút nghưng trọng. Lý Hỏa Vượng hiểu rằng bất kể ngoài miệng nói những lời dễ nghe đến đâu thì chỉ cần thân phận của hắn bị bại lộ thì mọi chuyện coi như xong.

Thấy Lý Hỏa Vượng không nói gì, Thác Bạt Đan Thanh lập tức đưa tay vỗ nhẹ vào má mình:

"Ôi chao ôi chao, ca ca lắm lời rồi, uống rượu lỡ lời, Nhĩ lão đệ chớ trách chớ trách ta nha, ta tự phạt mình ba chén.”

Lý Hỏa Vượng biết đối phương đây là lấy lui làm tiến, nếu mình không giải quyết trong hôm nay thì e rằng sau này sẽ càng nhiều phiền toái hơn.

Nhiều ý nghĩ khác nhau xẹt qua trong đầu, Lý Hỏa Vượng ấn bụng mình bắt đầu nôn khan:

"Không sao đâu, Thác Bạt huynh muốn xem thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Bởi vì ta có một số thứ dễ đi ra ngoài cho nên phải lấy đồ che lại.”

Một lúc sau, hai cái xúc tu màu đen dính nhớp từ hai bên mặt nạ chậm rãi duỗi ra ngoài, điều càng đặc biệt hơn là hai xúc tu kia còn quấn lấy hai con ngươi.

Thác Bạt Đan Thanh nhìn thấy cảnh tượng này chợt thấy khóe mắt mình co rút:

"Được rồi, được rồi, ngươi mau cất vào đi."

Sau khi ăn một miếng cho đỡ sợ, vẻ mặt Thác Bạt Đan Thanh nhìn Lý Hỏa Vượng có phần thấp thỏm không yên:

"Nhĩ lão đệ, ta sẽ không hỏi ngươi đang tu luyện cái gì nữa. Nhưng mà ngươi tu luyện hỗn tạp như vậy thật sự sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma chứ?”

Lý Hỏa Vượng vươn ngón tay nhét xúc tu vào miệng mình, sau đó hắn cố nén sự buồn nôn xuống:

“Cũng được.”