Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 529: Sống Hòa Thuận




Lý Hỏa Vượng gọi Tiểu nhị đến dặn hắn nói bếp sau chuẩn bị một bàn tiệc, đặc biệt đưa vào trong phòng.

Chân, gà vịt cá thịt mọi thứ đầy đủ hết, nhìn Màn Thầu dưới bàn ăn như hổ đói, Lý Hỏa Vượng vươn đũa gắp một miếng thịt gà Tam Hoàng bỏ vào trong miệng nhai.

Thịt gà ăn rất ngon, nhưng Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy nó không có mùi vị gì cả, hắn cầm bầu rượu bằng gốm đổ một ngụm lớn vào trong miệng, hắn không chịu nổi lực rượu nên lập tức say mèm.

Lý Hỏa Vượng say khướt nâng chén rượu lên, lắc lư kính một chén với ánh trăng tròn trên bầu trời:

"Vẫn là mò mì vụn trong nồi sắt cùng bọn họ khi đang ở trong vùng hoang dã là thơm ngon thôi.”

"Cha?"

"Này! Con trai!"

Lý Hỏa Vượng nhấc chân lên đá vào Màn Thầu một cái:

"Ba người chúng ta đón Tết Trung thu nào!"

Lý Hỏa Vượng không biết thϊếp đi từ lúc nào, chờ hắn tỉnh dậy lần nữa đã nhìn thấy Màn Thầu đang nằm rạp trên người mình. Nó nhe răng trợn mắt, không ngừng phát ra tiếng gầm uy hϊếp với những xúc tu màu đen nhô lên trên người mình.

Lý Hỏa Vượng uốn cong ngón tay của mình búng vào xúc tu, những xúc tu kia ngay lập tức rụt vào rốn của hắn:

"Bây giờ Hắc Thái Tuế có thể tự đi ra ngoài sao?"

Có lẽ đây là một tin xấu, nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng thật sự không muốn quan tâm đến nó lắm.

“Đi xuống trông coi xe ngựa đi.”

Khi Lý Hỏa Vượng chỉ tay về phía cửa, Màn Thầu ảo não cụp đuôi đi ra ngoài.

Lý Hỏa Vượng ngồi dậy rồi cầm đũa lên, hắn ăn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.

Sau khi ăn uống no nê xong, Lý Hỏa Vượng ngồi bên cửa sổ lấy ra một cuốn sách, lần này không còn là Tam Tự Kinh nữa mà đã đổi sang Thiên Tự Kinh cấp độ cao hơn.

“… Dấu thập bị khuyết lớn, ngọc là dạ quang, trái cây quý hiếm là lê táo, rau nặng mùi là gừng mù tạt, nước biển mặn nước sông nhạt, vảy ẩn lông bay... "

Đang đọc, Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy bên tai mình vang lên tiếng trọng âm hàm hồ không rõ, lúc đầu rất lộn xộn, nhưng dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

? "... Vinh lạc thù quý, tiện lễ biệt tôn ti, thượng hòa hạ mục, phu xướng phụ tùy..."

Khi cảm thấy sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm lại, lúc này Lý Hỏa Vượng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng mới chậm rãi dừng lại.

Hắn đưa tay sờ lên bụng mình, hắn nhớ lại trước đây Hắc Thái Tuế quả thật đã giúp đỡ mình đối phó với Nhân Tiêu.

Sau khi suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây, trong lòng hắn đã nghĩ xong đối sách tiếp theo nên sống chung với Hắc Thái Tuế như thế nào.

Mặc dù Hắc Thái Tuế đang không ngừng chiếm lấy thân thể của mình, nhưng có thể nhìn ra nó không có ác ý với mình. Nếu nó đã không có ác ý, vậy nên mình cũng không cần đối xử với nó như với Đan Dương Tử vậy.

Dù sao những chuyện lúc trước mình lầm tất cả đều vì để thoát khỏi Đan Dương Tử, mà đối với Hắc Thái Tuế, mình không những không thể thoát khỏi nó mà còn không thể sống thiếu nó.

Nó ở trong cơ thể của mình, nếu quan hệ giữa hai người tốt đẹp thì chỉ có lợi chứ không có hại. Nói không chừng sau này khi quen rồi, hắn còn có thể khuyên thứ này đừng có ăn mòn cơ thể mình nữa.

"Cha?"

Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, hắn lại đưa tay sờ lên bụng mình:

"Nghe này, sau này ngươi sẽ được gọi là Lý Tuế. Trước khi tìm được cách giải quyết phiền toái của Tâm Tố, chúng ta hãy cố gắng sống hòa thuận với nhau."

"Mọi người đều là châu chấu trên dây. Chỉ cần ngươi giúp ta thì ta cũng sẽ không mặc kệ ngươi. Chúng ta hãy cố gắng hết sức để cả hai đạt được kết quả vẹn toàn đôi bên."

"Được."

Nghe thấy đối phương đáp lại, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc, đối phương cũng nói được rồi, xem ra sách vỡ lòng mấy ngày nay đều không đọc vô ích rồi, nó đã có thể hiểu mình nói cái gì rồi.

“Ục ục~”

Tiếng động quen thuộc vang lên khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà theo bản năng. Chỗ đó có một chú chim bồ câu đang đứng đó nhìn mình.

“Được rồi, sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngươi yên phận chút đi.”

Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đeo hai thanh kiếm của mình lên lưng rồi đi ra ngoài quán trọ.

Vẫn là chỗ cũ, vẫn là ngươi chưa đến mà tiếng đã đến trước rồi:

"Ha ha ha~ ây da ây da, Nhĩ Cửu lão đệ à, đã lâu không gặp, thật là nhớ nha."

Thác Bạt Đan Thanh với khuôn mặt tròn trịa hiền hòa đi vào bên trong, đi phía sau lưng hắn là một hàng tỳ nữ bưng cao lương mỹ vị cùng rượu ngon.

Sau nhiều lần tiếp xúc như vậy rồi, Lý Hỏa Vượng đã biết được thói quen của đối phương, vì vậy hắn liền ngồi xuống bắt đầu ăn uống với hắn.

Không biết do tật xấu của người này hay là do những Giám Thiên Ti khác cũng giống vậy, tựa như không ăn uống gì thì sẽ không nói chuyện.

Rượu qua ba tuần thức ăn qua năm vị, cảm giác bầu không khí cũng khá nổi bật rồi, Thác Bạt Đan Thanh với tay lấy ra một tấm lệnh bài ra, đặt ở trên bàn rồi đẩy về phía hắn.

"Nào nào nào, Nhĩ lão đệ à, xem thử xem đây là cái gì này? Lần này ngươi làm việc không tệ nha, sợ rằng trước đây ta cũng không làm tốt được như ngươi đâu.”

Lý Hỏa Vượng giơ lệnh bài lên nhìn, Nhâm Ngũ ở phía trên khiến hắn trông thấy mà thèm, hắn lại tiến gần thành công hơn một bước rồi.