Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 528: Thân Bất Do Kỷ




"Ta cũng đã chết rồi, các ngươi còn muốn ta như thế nào nữa?"

Bạch Linh Miểu vừa nói định xuyên qua bọn chúng, nhưng lại lập tức bị bắn ngược trở lại, hơn nữa còn bị treo ngược đối mặt với chính mình đang treo trên sợi dây.

Nàng nhìn thấy bản thân mình lúc này đã hoàn toàn biến dạng rồi, đôi mắt lẽ ra là màu hồng đã bị thay thế hoàn toàn bằng một đôi mắt ác thú dữ tợn màu đỏ nhỏ dài.

Điều đặc biệt hơn chính là trên mặt mình cũng bị nứt ra mấy kẽ hở, bên trong cũng có đôi mắt quái thú đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bạch Linh Miểu đột nhiên nhìn thấy bản thân trước mặt giơ đôi tay mọc đầy móng tay chợt nắm lấy đầu mình, há miệng nuốt trọn bản thân mình xuống.

Vảy rắn lộn xộn đâm rách da Bạch Linh Miểu, dễ dàng cắt đứt sợi dây thừng đang kéo căng.

Bạch Linh Miểu nặng nề ngã xuống đất, nàng còn chưa kịp định thần lại thì từ sâu trong đầu óc truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến nàng ôm đầu hét lên.

Cảm giác này thật sự quá đau đớn, từ trước đến giờ nàng chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy.

Ngay sau đó, trong đầu Bạch Linh Miểu xuất hiện hai chữ không có bất kỳ nhiệt độ nào.

Đây là nhiệm vụ của nàng trong tháng này, nếu không hoàn thành được, nàng có thể đoán trước được kết cục của mình.

Hơn nữa có thể đoán được mấy con số này sẽ dần tăng lên.

Bạch Linh Miểu với cái cổ bầm đen ngẩng đầu lên tuyệt vọng, đối mặt với xà nhà đen như mực.

Kể từ khoảnh khắc nàng trở thành Khiêu Đại Thần, cuộc sống của nàng sớm đã không thuộc về chính mình nữa, ngay cả chết nàng cũng không được phép chết.

Những chuyện trải qua trước đây khiến nàng cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng, nàng đã có năng lực giúp đỡ Lý sư huynh, nhưng lần này cuối cùng Tiên gia cũng đã bắt đầu lộ ra nanh vuốt của bọn chúng rồi.

Bạch Linh Miểu nhớ lại những gì mà Lý Chí đã nói trước khi chết:

"Kiếp sau ta sẽ không bao giờ làm Khiêu Đại Thần nữa, thật sự quá uất ức rồi..."

Lúc này, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu được hàm ý trong lời nói của vị tiền bối này. Làm Khiêu Đại Thần thì nàng chính là nô ɭệ của những Tiên gia đó, nàng không có bất kỳ tự do nào cả.

"Hu hu hu..."

Bạch Linh Miểu lấy hai tay che lấy mặt mình, nàng ngồi xổm trong từ đường tối om bật khóc, tiếng khóc không ngừng vang vọng trong từ đường.

Đại Thần đang ngắm trăng nghe thấy tiếng khóc dường như nhớ ra điều gì đó, dùng ba cái miệng dưới khăn trùm đầu màu đỏ cảm khái thở dài một hơi, nàng móc một khối ngọc bội từ trong ngực ra nhìn nhìn.

"Cha?"

"Không phải cha, là sư phó."

"Cha?"

Lý Hỏa Vượng sửa đến mức mất bình tĩnh, hiện tại hắn vô cùng hối hận, tại sao trước đây mình lại đến quán mì đó ăn mì chứ, ăn một bát mì còn có thể gây ra phiền phức.

“Cạp cạp cạp~!”

Tiếng kêu ồn ào của mấy con vịt trong l*иg khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, sao lại có nhiều người đến thành Ngân Lăng bán hàng như vậy chứ, khiến con đường vốn đang rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp hơn.

"... Cha?"

“Được rồi, im miệng.”

Lý Hỏa Vượng lấy ra hai miếng bông gòn nhét chặt vào trong lỗ tai mình.

Ngồi trên xe ngựa xếp hàng nửa ngày, cuối cùng cũng đến lượt Lý Hỏa Vượng, sau khi hắn lấy lệnh bài của Giám Thiên Ti ra thì lập tức được cho đi.

Lần nữa trở lại thành phố Ngân Lăng phồn hoa, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, hắn đánh xe ngựa chạy về phía quán trọ, đi được một lúc lâu thì cuối cùng cũng đến nơi.

Lý Hỏa Vượng có chút bối rối khi nhìn thấy nhà chứa thổ kia được tạm thời dựng lên ở ngã tư:

"Đây là cái gì?"

“Đạo sĩ, hôm nay là Trung thu, ngươi không biết Trung thu phải dựng nhà chúa thổ sao?”

Hòa thượng giải thích nghi hoặc giúp Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng giật dây cương sau đó lắc đầu một cái:

"Ở chỗ ta không có phong tục này."

"Vậy thì phong tục ở chỗ ngươi là gì?"

"Chỗ chúng ta không có phong tục nào cả, chúng ta chỉ ăn bánh trung thu thôi."

Sau khi Lý Hỏa Vượng yên ổn trong quán trọ, bầu trời bên ngoài cũng dần trở nên tối tăm, thành Ngân Lăng vốn đã đến giờ giới nghiêm, hiếm khi được dỡ bỏ lệnh cấm.

Phố phường đèn đuốc sáng choang, trẻ con xách đèn l*иg quả bưởi khiến toàn bộ thành Ngân Lăng biến thành Bất Dạ Thành. (thành phố không ngủ)

Lý Hỏa Vượng ở quán trọ đợi Thác Bạt Đan Thanh đến cửa, nhưng hắn chờ mãi chờ mãi mà chỉ chờ được bồ câu đưa thư.

“Hôm nay là Nguyệt Tịch, vi huynh phải về quê sum họp với vợ con, có chuyện gì thì để tối mai nói."

Nhìn thấy tờ giấy này khiến Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy nản lòng, vị Giám Thiên Ti này thực sự muốn đón lễ sao?

Đối với tổ chức to lớn này, Lý Hỏa Vượng lại có thêm một hiểu biết mới.

Hắn ngồi trong phòng, trong lúc nhất thời ánh mắt hắn có chút mê mang, tiếp theo mình nên làm gì đây?

"Còn có thể làm gì nữa? Cũng đón lễ thôi. Ngoài Tết ra, ta thích nhất là Trung thu đó."

Hòa thượng chạy đến một cạnh nhắc nhở.

“Đón Tết Trung thu? Đón với ai?"

“Đi theo chúng ta.”

Lúc này Hồng Trung đã nhảy ra ngoài.

Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn bốn vị ảo giác trước mặt này, hắn đi đến ngoài cửa sổ huýt sáo với Màn Thầu đang canh giữ xe trong chuồng ngựa.

Màn thầu lập tức sủa lên một tiếng, nó lè lưỡi phấn khích chạy lại.