Nàng phát hiện cảm xúc trong lòng mình lây nhiễm đến Tiên gia, loại cảm giác này rất đặc biệt.
Thậm chí có thể nói bây giờ ít nhất Bạch Linh Miểu cũng đang đau buồn cho người nhà, mạnh mẽ hơn Lý Chí lúc trước, nhưng mà Bạch Linh Miểu không hề muốn cái giá phải trả này.
Tiếng trống tiếp tục vang lên, giọng hát vô cùng thê lương kia vẫn vang lên như cũ.
“Yên hồn na~ ba gian dương thế chờ người, hu hu hu... ba thành âm ti vì yên hồn a.”
"Đều nói trời là mái nhà đất là tiền sảnh, người tốt như cá nước bùn, hu hu hu...”
“Hồn quá liễu nhất thì sao lưỡng thưởng, hồn quá lưỡng thưởng thiếu nhất thì ai...”
Lần này đến phiên Đại Thần đến bên cạnh nhìn Bạch Linh Miểu hát điệu chiêu hồn, từng cơn gió lạnh thổi đến cửa chính từ đường Bạch gia, thổi qua khăn đội đầu của Đại Thần, cuối cùng thổi tắt đèn l*иg trắng, bắt đầu chậm rãi vây quanh Bạch Linh Miểu.
Tựa như cảm nhận được cái gì đó, Bạch Linh Miểu gần như hát không nổi nữa nhưng cuối cùng nàng bắt đầu cắn răng nặng nề gõ lên cái trống bên hông.
“Nghe nói Yên Hồn làm rơi giọt lệ thương tâm, trong lòng giống như ăn phải khổ hoàng liên vậy, hồn có oan ức ngươi cũng không có chỗ để cáo trạng, có uẩn khúc cũng không có chỗ nào kêu oan...”
Gió lạnh càng lớn hơn, bài vị trong từ đường bị thổi lắc lư ào ào, mảnh ngói trên từ đường cũng bị thổi bay, dường như toàn bộ từ đường Bạch gia vào giờ phút này như sống lại vậy.
Đang hát thì một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua váy của Đại Thần, chui vào bên trong khăn trùm đầu màu đỏ máu.
Trên người Đại Thần bắt đầu tỏa ra mùi bị đốt cháy, nàng run rẩy giơ hai tay lên, chậm chạp tiến lại gần Bạch Linh Miểu:
“Con à...”
Khoảnh khắc nghe được giọng nói này, tim Bạch Linh Miểu chợt run rẩy, nàng không quan tâm đến gì nữa, giang rộng hai tay nhào tới gọi lớn:
“Mẹ!!”
Giây phút ôm lấy Đại Thần kia, dường như Bạch Linh Miểu lần nữa tìm được chỗ dựa, nàng lập túc nói hết những chuyện tích góp trong lòng.
Nàng nhắm mắt nói vô cùng lâu, nhưng đến khi nàng dừng lại thì không có bất kỳ phản hồi nào.
Chờ nàng ngước đôi mắt đỏ bừng của mình nhìn về phía Đại Thần đội khăn trùm đầu màu đỏ kia, nhưng chỉ nhận được một kết quả thất vọng, khoảnh khắc mình dừng hát điệu nhạc kia thì nàng đã đi rồi.
“Lúc mẹ ta đi, nàng có nói gì không?”
Bạch Linh Miểu nhẹ giọng dò hỏi.
Đại Thần xuyên qua khăn đội đầu màu đỏ nhìn chằm chằm Bạch Linh Miểu hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
“Nàng không phải... mẹ ngươi...”
“Không... nàng là mẹ ta! Cha ta ông ta cả nhà ta vừa nãy đều trở về rồi! Bọn họ đều đang trách ta!”
Bạch Linh Miểu lắc đầu lớn tiếng bác bỏ.
Đại Thần không nói gì cả, giang hai tay ra ôm đối phương vào trong ngực, nàng cúi nửa người dưới xuống ôm cả người Bạch Linh Miểu lên, đặt vào trong ngực nhẹ nhàng lắc lư.
Bạch Linh Miểu trợn tròn mắt, trong sự lay động khẽ khàng, nàng không nói gì cả chỉ nhìn xà nhà trên đỉnh phòng từ đường, dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhà chứa thổ bên ngoài không biết đã dập lửa từ lúc nào, hai người cứ im lặng ngồi ở trong từ đường tối đen như vậy.
“Nếu ta đi rồi, ngươi có thể giúp ta ở bên cạnh Lý sư huynh không? Bên cạnh hắn thật sự không thể thiếu người được.”
Bạch Linh Miểu bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Đại Thần chỉ ôm lấy nàng, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Xin lỗi, nhưng ta thật sự không thể chống đỡ nổi nữa. Cái gì ta cũng không làm được, thậm chí ta không thể trả thù giúp người nhà của mình!”
Bạch Linh Miểu rơi lệ tránh thoát khỏi ngực đối phương, nàng móc ra một sợi dây đã chuẩn bị từ lâu ở trong ngực ra.
Nàng đi đến chính giữa từ đường, ném sợi dây trong tay lên xà nhà rồi bắt đầu cột chặt sợi dây lại.
Đại Thần đứng dậy theo, nàng đi đến sau lưng Bạch Linh Miểu ôm lấy bắp chân mảnh khảnh của nàng, giúp nàng hoàn thành bước tiếp theo.
Khi Đại Thần nhẹ nhàng thả tay ra rồi lùi ra sau một bước, trong nháy mắt sợi dây bị kéo căng vang lên tiếng kẽo kẹt, tiếng hít thở không thể khống chế được cũng bắt đầu vang lên.
Đại Thần không đếm xỉa đến những tiếng động này, nàng yên lặng đi vòng đến phía trước bậc thềm từ đường rồi lại ngồi xuống, tiếp tục ngắm trăng tròn trên cao.
Phía sau người trùm khăn đội đầu màu đỏ chính là chiếc giày trắng nhẹ nhàng lay động của Bạch Linh Miểu. Mà phía sau chiếc giày trắng kia là những tấm bài vị người chết dày đặc đen kịt giống như một bức tường màu đen vậy.
----
Bạch Linh Miểu hít thở khó khăn, nàng cảm giác như bản thân mình đang bay lên, trôi giạt lên trên xà nhà của từ đường. Khi nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy bản thân hai mắt trắng dã cùng với cái đầu đội khăn trùm đầu màu đỏ của Đại Thần.
“Đây chính là cảm giác khi chết sao?”
Bạch Linh Miểu cúi đầu nhìn muốn nhìn thân thể của mình, nhưng nơi đó chỉ là một mảnh trống rỗng không có gì cả.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Bạch Linh Miểu vui mừng:
“Nhất định là cha mẹ chưa đi xa, ta vẫn có thể đuổi kịp bọn họ!"
Tuy nhiên, khi nàng vừa mới ngẩng đầu chuẩn bị đi tìm người nhà của mình thì nàng lại phát hiện một đống đồ vật không nói nên lời đã phong bế toàn bộ bầu trời đầy sao.
Nhìn những thứ liên tục thay đổi dáng vẻ, Bạch Linh Miểu có thể chắc chắn bọn chúng là Tiên gia, hơn nữa tất cả đều đau buồn cho gia đình, bởi vì cảm xúc trên người bọn họ vẫn chưa kịp rút lui.