Bạch Linh Miểu ngồi ở ghế chủ vị bưng ly rượu trong tay hướng về những người khác:
“Trăng tròn mọi người sum họp. Con người thuận tâm thuận việc thì mọi chuyện đều thuận lợi. Ta chúc các vị gia đình hạnh phúc, hòa thuận con cháu đầy nhà!”
Những người khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng tụm năm tụm ba lại giơ ly rượu lên, có chút gượng gạo lóng ngóng trả lời những lời nói không rõ nghĩa.
Một ly rượu xuống bụng, mắt của Bạch Linh Miểu có chút đỏ:
“Nào, mọi người đừng có uống rượu không thôi, ăn bánh trung thu nữa đi. Bánh trung thu do Dương sư đệ làm đúng là đẹp thật, nhất định là ngon lắm đây.”
Dứt lời, nàng cầm một miếng bánh trung thu lên, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của mỗi người, Bạch Linh Miểu hít mũi cười đứng lên.
“Ngươi nhìn đầu óc của ta này, đến ngày Nguyệt Tịch mà cống phẩm của từ đường cũng không thay mới. Các ngươi ăn đi, ta thay mới xong sẽ quay lại.”
Dứt lời, nàng bưng một chồng bánh trung thu lên, đi về phía từ đường Bạch gia.
Bạch Linh Miểu vừa đi, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cẩu Oa khó chịu đưa tay kéo kéo cổ áo:
“Hầy, lễ Trung thu này.”
“Các ngươi ăn trước đi, ta đi xem nàng một chút.”
Xuân Tiểu Mãn nói xong đứng lên định đi theo.
Nhưng lại bị Cao Trí Kiên nắm lấy tay nàng, hắn khẽ lắc đầu:
“Để... để... để nàng... ở một mình... ở... một lát!”
“Mọi người ăn bánh trung thu đi. Bánh trung thu này do Dương sư đệ làm rất ngon đó.”
Hai tay Bạch Linh Miểu bưng bánh trung thu đặt trước mặt hàng loạt bài vị trong từ đường.
Những bài vị này đều rất mới, bài vị của cả thôn Bạch gia bất kể già trẻ lớn bé đều đặt ngay ngắn ở nơi này.
Bức tường màu đen với đầy các tấm bài vị có chữ viết màu trắng trên nền đen nối thành một hàng tạo cho con người có cảm giác bức bách, từ phía trên cao nhìn xuống huyết mạch duy nhất của Bạch gia trước mặt.
---
“Cha à, đây là bánh trung thu nhân mứt táo, ta nhớ ngươi thích ăn nhất chính là bánh nhân mứt táo này.”
Bạch Linh Miểu cố ý bưng một cái bánh trung thu có ấn dấu màu đỏ, nàng nhón chân đặt nó trước mặt một tấm bài vị.
“Đệ à, ngươi thích ăn bánh đậu nhưng trong thôn không tìm được bánh đậu, ngươi thử bánh trung thu nhân hạt mè này xem, mùi vị cũng rất ngon đó.”
Sau khi chia xong bánh trung thu, Bạch Linh Miểu lại lấy ra ba nén hương rồi đốt lên. Nàng quỳ dưới đất bái lạy bọn họ, sau đó cắm hương lên số bánh trung thu còn lại.
Khói xanh lác đác chậm rãi bay bổng giữa các tấm bài vị, từ đường Bạch gia lại có hương khói lần nữa.
Bạch Linh Miểu ngửa đầu nhìn bức tường màu đen trước mặt tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười nói:
“Hôm nay là Nguyệt Tịch, ta ở cùng các ngươi nha.”
Nàng cầm một cái bánh trung thu từ trong đĩa lên rồi đi về phía trước hai bước, ngồi xuống lên bậc thềm trong từ đường. Nàng nhìn mặt trăng sáng ngời trên trời ăn từng miếng bánh trung thu.
Đang ăn thì một bóng người xuất hiện bên cạnh nàng, tay phải Bạch Linh Miểu duỗi ra đưa bánh trung thu trong tay vào trong cái khăn trùm đầu màu đỏ của Nhị Thần. Sau đó đầu nàng khẽ dựa vào bên trái, dựa vào quần áo tơ lụa màu đỏ của Đại Thần.
Cứ như vậy ở trên bậc thềm bên ngoài từ đường Bạch gia, hai người phụ nữ giống nhau như đúc lặng lẽ dựa sát vào nhau, cùng ăn một cái bánh trung thu, cùng ngắm mặt trăng tròn treo trên không trung.
Bỗng nhiên phía xa lóe lên ánh lửa, Bạch Linh Miểu đứng dậy nhìn lại thì thấy nhà chứa thổ phía xa xa được dùng mảnh ngói với tảng đá dựng lên.
Nhà chứa thổ rất cao, cao bằng những ngôi nhà khác ở trong thôn Ngưu Tâm. Ngọn lửa ngút trời bao trùm nhà chứa này lại giống như một đống lửa to lớn vậy.
Cẩu Oa đứng ở nóc nhà bên cạnh, vừa la hét vừa cầm các loại quần áo cũ ném vào bên trong.
Nguyệt Tịch thì phải đốt lò đất, Bạch Linh Miểu nhớ mỗi năm đều như vậy chỉ là chuyện này vẫn luôn là chuyện mà huynh trưởng và các đệ đệ thích, con gái cũng không thích chuyện này.
Nhìn ánh lửa ngất trời phía xa xa, Bạch Linh Miểu nghĩ đến đệ đệ ruột vẫn luôn không khiến người khác bớt lo kia của mình.
Trưởng tỷ giống như mẹ, cha mẹ trong nhà mỗi ngày đều có việc bận, người đệ đệ này căn bản là do một tay nàng nuôi lớn.
Nàng tận mắt nhìn đứa bé kia ở trong nôi dần dần biến thành một thiếu niên có thể chạy nhảy, nhưng tất cả tất cả đều đã dừng lại.
Đối với việc nhớ người nhà gần như cao bằng đỉnh núi, cuối cùng bàn tay run rẩy của nàng sờ cái trống bên hông, bắt đầu gõ.
“Tùng tùng tùng~ tùng tùng tùng~”
Tiếng trống có tiết tấu vang vọng ở trong thôn vắng vẻ.
Bạch Linh Miểu do dự một hồi, sau đó run rẩy cất tiếng hát, nước mắt nín nhịn trong một đêm cuối cùng cũng chảy xuống.
Nàng hát điệu Bi Gia Khốc Yên Hồn, trong giọng hát dường như ẩn chứa sự bi thảm đến tận cùng, toàn bộ cảnh vật xung quanh cũng run rẩy theo.
“Gió mát a~~ yên hồn~~ hu hu hu...”
Lúc này, nàng đồng cảm với lời hát này, nếu như nói hết thảy trước đây chỉ là dưới sự bức bách của Tiên gia mà trông bầu vẽ gáo, thì bây giờ nàng đột nhiên có cảm xúc và sự thông hiểu cao với những viện binh kia.
Chỉ người có quá nhiều người nhà chết thì mới có thể hiểu điệu hát Khốc Yên Hồn cần loại cảm xúc gì.