Tiếng gà trống gáy khiến Dương Tiểu Hài chậm rãi mở mắt ra, hắn xoa mắt rồi nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời hắn vẫn chưa quen với cảm giác một mình ở một phòng.
Mấy ngày gần đây, không có ngửi được mùi chân thối của Tào Tháo sư huynh, ngủ cũng không yên tâm.
Dùng sức vươn người một cái, Dương Tiểu Hài thức dậy bắt đầu mặc quần áo.
Ở cái tuổi này của hắn, một ngày từng cái đầu, quần áo đạo đồng kia rõ ràng đã ngắn đi không mặc vừa nữa.
Đón gió lạnh sáng sớm, Dương Tiểu Hài rụt cổ đi về phía nhà bếp Bạch gia.
Sống tại thôn Ngưu Tâm rõ ràng tốt hơn nhiều so với dãi gió dầm sương ở bên ngoài. Trong cái sân đối diện với nhà bếp có một miệng giếng, giặt quần áo, rửa chén, rửa mặt cũng đều rất tiện, hoàn toàn không cần phải đi gánh nước vào buổi sáng.
Nấu nước lên sau đó bỏ thêm cơm của tối hôm qua vào, Dương Tiểu Hài thuần thục bắt đầu nấu cháo.
Mặc dù nấu cháo rất đơn giản nhưng cũng phải xem phải làm gì. Nếu như có thể nấu từ từ, gạo dầu gì cũng bỏ vào nấu luôn vậy thì khi ăn cũng sẽ có mùi vị khác.
Hũ dưa muối bị mở ra, Dương Tiểu Hài cầm đũa lên, gắp dưa muối đặt lên thớt gỗ rồi bắt đầu cắt thành từng miếng.
Toàn thân Dương Tiểu Hài đang tiến vào trạng thái thì bị một loạt tiếng bước chân cắt đứt. Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ mặt mập:
“Nhóc đồng hương à, hôm nay cũng dậy sớm nữa à.”
Trong ngực nàng ôm một bộ quần áo mới, là quần áo của đàn ông.
“Bưng đậu hũ còn dư lại từ tối hôm qua ra đi, ăn với cháo.”
Nói đến đây, trong lòng Dương Tiểu Hài không nhịn được có chút xúc động. Cuộc sống bây giờ quá tốt rồi, thế mà lại có đồ ăn thừa.
“Này.”
Bị ra lệnh nhưng người phụ nữ kia cũng không giận, nàng ngoan ngoãn làm theo.
Khi cháo chín, thức ăn cắt xong thì những người khác cũng bắt đầu lục đυ.c đi đến đại sảnh ăn cơm.
Lý Hỏa Vượng đã đi được một thời gian rất lâu, mọi người cũng đều đã dần thích ứng rồi.
Nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy trống vắng giống như mất đi người đáng tin cậy, không có ai ra lệnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Đến nỗi trước đó hắn nói làm người khác bị thương, hoàn toàn không có ai sẽ canh cánh trong lòng,
Đều là người cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng trong lòng bọn họ chắc chắn, đừng nói bị Lý Hỏa Vượng mắng là phế vật, cho dù hắn đứng ở đó mắng bọn họ một ngày một đêm thì cũng chỉ cười cười cho qua thôi.
Nhưng chí ít thì bọn họ cũng không phải người mù, bọn họ đều có thể nhìn thấy Lý Hỏa Vượng rời đi, ai là người đau lòng nhất ở đây.
Từ sau khi Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu chưa từng cười lần nào cả, hơn nữa nàng cũng không còn cảm giác giản dị dễ gần như trước đây nữa. Dường như nàng đã biến thành một tảng băng cách con người ngàn dặm rồi.
Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài một hơi, nàng dùng đũa gắp một miếng dưa muối bỏ vào trong chén Bạch Linh Miểu bên cạnh.
Khoảng thời gian này nàng đều ngủ cùng Bạch Linh Miểu, nàng chỉ sợ người bạn tốt của mình nghĩ không thông.
Bạch Linh Miểu gắp miếng dưa muối lên bỏ vào trong miệng, nàng cắn thành từng miếng nhỏ rồi nhai trong miệng.
“Cái đó Bạch cô nương à.”
Lời nói của Lữ Trạng Nguyên khiến cho Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn sang, hàng lông mi dài màu trắng chớp chớp, bình tĩnh hỏi:
“Chủ gánh hát Lữ à, có chuyện gì sao?”
“Ngươi nhìn đi, chúng ta cũng nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, ta cảm thấy chủ Lữ gia ban có thể chạy show được rồi. Nơi này cũng thu hoạch vụ mùa xong, người nhà nông không có chuyện gì làm nữa, bọn họ đều đang chuẩn bị trú đông tại nhà, cũng có thời gian rảnh rỗi đi xem hí rồi.”
“Được, nhưng mà hôm nay là Nguyệt Tịch rồi, không bằng chờ qua lễ rồi làm. Chủ gánh hát Lữ à, ngươi cảm thấy thế nào?”
Chủ gánh hát Lữ có chút lúng túng gật đầu:
“Cũng được cũng được.”
Thật ra hắn muốn Trung thu này dẫn cả nhà đi ra ngoài, tránh cho ở trong thôn này không được tự nhiên, nhưng mà nếu đối phương đã nói như vậy rồi, vậy chỉ có thể coi như không có gì thôi.”
Cũng lâu như vậy rồi, hắn sớm đã thăm dò rõ ràng qua, biết được người nhà của khuê nữ này đều chết hết rồi, lễ Trung thu này nhất định nàng sẽ không dễ chịu mấy.
“Ta sẽ làm bánh Trung thu!”
Dương Tiểu Hài xung phong nhận việc nói.
“Năm đó mỗi lần đến tết Trung thu, lại tử đầu kia đều muốn chúng ta làm bánh Trung thu. Ta là đạo đồng làm nhanh nhất tốt nhất trong đó.”
Thấy Xuân Tiểu Mãn nháy mắt với mình, Dương Tiểu Hài sửng sốt, vội vàng ngồi xuống cắm đầu ăn bữa sáng.
Sau bữa sáng, Dương Tiểu Hài liền lấy khuôn bánh Trung thu ra. May mà toàn bộ thôn Bạch gia muốn cái gì có cái đó, nếu không thật sự không dễ làm chút nào.
Cẩu Oa giả mù sa mưa đứng ở cửa nhà bếp ló đầu ra nhìn:
“Tiểu Hài à, có cần ta giúp gì không?”
“Không cần, một mình ta cũng có thể làm được.”
“Được thôi, vậy ta chờ tối hôm nay ăn nha. Giờ ta dẫn Cao Trí Kiên đi lợp ngói nhà chứa đây!”
Bận làm việc cả ngày, khi đêm tối vừa buông xuống, ánh trăng sáng ngời treo trên cao.
Bánh ngọt trái cây được mua từ người bán hàng rong về còn có từng cái bánh trung thu xếp chồng lên nhau được bưng lên bàn.
Ngắm trăng dĩ nhiên là phải uống rượu, vì vậy mọi người mang một vò rượu trong hầm ngầm ra ngoài.