Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 524: Cha




Lý Hỏa Vượng liếc nhìn nó một cái, không thèm đếm xỉa đến nó nữa. Hắn nhét con ngươi trong tay mình vào trong xúc tu của Hắc Thái Tuế rồi lại bắt đầu đọc sách tiếp.

Cho dù Hồng Trung có dụ dỗ như thế nào thì hắn cũng không hỏi nữa. Trong quá trình tiếp xúc thường xuyên với đối phương, dường như Lý Hỏa Vượng đã biết cách làm thế nào để đối phó với thói quen của Tọa Vong Đạo rồi.

Cứ dạy cho đến trưa, ven con đường đất xuất hiện một cái chòi nghỉ chân, trên mấy cái bàn gỗ bên trong có lẻ tẻ mấy người đi đường đang ngồi ở đó ăn mì.

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc rồi kéo dây cương dừng xe ngựa lại, hắn dẫn theo Màn Thầu đang lè lưỡi đi về phía chòi nghỉ chân.

“Khách quan, ngài muốn ăn gì?”

Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người Lý Hỏa Vượng, ông chủ có hai chòm râu mép cẩn thận hỏi han.

“Có gì ăn không? Tùy tiện bưng ra đây đi.”

Có đồ ăn có sẵn, dĩ nhiên Lý Hỏa Vượng không cần phải ăn lương khô nữa.

Dẫu sao lương khô là đồ ăn có thể để dành trong thời gian dài cho nên về mặt khẩu vị cũng không ngon hơn bao nhiêu.

“Này, khách quan, ngươi ngồi xuống uống ngụm trà mát đã! Để ta bưng lên cho ngươi!”

Lão râu mép đi đến bên bếp lò bận rộn nấu ăn với cô vợ bụng bự.

Lý Hỏa Vượng cầm bình trà mát trên bàn đổ vào miệng Màn Thầu đang lè lưỡi bên cạnh.

Sau khi thấy con chó uống nước hồi lâu mà không có phản ứng gì, lúc này Lý Hỏa Vượng mới tự rót cho mình một cái chén rồi bắt đầu uống.

Mặc dù nói nơi này cách huyện Thương Thủy không xa nhưng cẩn thận chèo thuyền ngàn năm, hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương.

"Có lò luyện đan rồi, tiếp theo nên đi tìm nguyên liệu luyện đan. Hiệu thuốc ở trong thành Ngân Lăng chắc có nhỉ. Nếu như không có thì mình có thể đi hỏi Thác Bạt Đan Thanh thử xem.”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ xem thứ này có hay không thì hắn nhìn thấy lão râu mép kia đang bưng một tô mì về phía hắn.

“Khách quan, mì của ngài đây.”

Trước mặt Lý Hỏa Vượng đặt một tô mì nóng hổi bốc khói, mặc dù chỉ phía trên có một vài miếng nội tạng của động vật, cùng với một ít rau dại và củ cải khô, nhưng khi kết hợp những thứ này lại với nhau thì mùi vị cũng rất được.

Sau khi cho Màn Thầu ăn thử xong, Lý Hỏa Vượng mới bắt đầu ăn ngấu nghiến. Mì mà đối phương bán là mì bản to, có vẻ như nhiều loại mì trộn chung với nhau, ăn vào rất ngon.

Lúc này chỉ có một khách hàng là Lý Hỏa Vượng, ông chủ kia không có việc gì nên đỡ vợ mình ngồi xuống. Bọn họ ở phía xa nói gì, Lý Hỏa Vượng nhạy bén cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Nương tử à, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi, đừng làm con chúng ta mệt."

"Nhị Lang, đừng chỉ quan tâm mình ta, thừa dịp bây giờ không có ai ngươi mau đi lót dạ chút gì đi.”

"Ha ha, không vội, chỉ cần nhìn con mình là ta no rồi.”

Ông chủ ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận vuốt ve bụng vợ mình, vẻ mặt ôn hòa khẽ thì thầm:

"Bảo bối à, con có cảm nhận được không? Ta là bố của ngươi đó, ngoan, gọi cha nào."

Người phụ nữ mang thai nhéo nhẹ cánh tay của ông chủ trách khẽ:

"Ngươi phát điên gì vậy, có con nhà ai chưa ra đời mà đã nói chuyện được chứ? Ngu ngốc.”

"Ngươi đừng nói chen vào, ta đang nói chuyện với con chúng ta đó. Ông thầy bói kia nói rồi, bây giờ ta nói chuyện với con chúng ta thì sau này nó sẽ càng có tiền đồ!”

Dứt lời, hắn dứt khoát ngồi rạp xuống đất, áp tai vào cái bụng nhô lên của vợ mình, giọng nói chất chứa đầy tình yêu thương:

“Con à, có nghe thấy không? Ta là cha của ngươi, mau gọi cha đi.”

Ngay khi ông chủ vừa dứt lời, một giọng nói mơ hồ không rõ giống như tiếng sấm vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng:

“Cha...”

---

“Ầm” một tiếng, Lý Hỏa Vượng bị dọa sợ chợt đứng lên lùi ra sau mấy bước.

Tiếng ghế ngã xuống đất lập tức hấp dẫn sự chú ý của chủ quán. Thấy vậy, chủ quán liền cẩn thận tiến lại gần:

“Vị khách quan này có chuyện gì sao? Do mì không ngon hay là canh không chuẩn vị vậy? Hay là để ta đổi chén khác cho ngươi nhé?”

Sắc mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng khó coi liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó lại nhìn người vợ đang mang thai của hắn, Lý Hỏa Vượng không nói hai lời vứt một khối bạc vụn lên xe ngựa rồi vội vàng rời đi.

“Khách quan, ngươi đưa nhiều quá, một tô mì không cần nhiều tiền như vậy!”

Giọng nói của chủ quán ngược lại càng khiến cho tốc độ của xe ngựa đi nhanh hơn.

Trên chiếc xe ngựa đang lao nhanh, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng kỳ lạ ôm lấy bụng mình:

“Có chuyện gì vậy? Câu nói vừa nãy của Hắc Thái Tuế là lặp lại theo khuôn mẫu, hay là nó thật sự cho rằng ta là cha của nó?”

Trước đây hắn vẫn cho rằng, con Thái Tuế này giống với Đan Dương Tử trước đây, dù sao thì sự tồn tại của bản thân nó cũng là nhờ đoạt xác người khác.

“Cha?”

Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lập tức bị Lý Hỏa Vượng phản bác lại:

“Đừng gọi ta là cha!”

“Tại sao chứ?”

Câu hỏi của Hắc Thái Tuế khiến cho Lý Hỏa Vượng cạn lời. Sau khi hắn nghĩ một lát lại thong thả lấy lại sức, đúng vậy, tại sao không thể gọi chứ? Chuyện này đối với mình là chuyện tốt hay chuyện xấu thì cũng chưa chắc đâu.