Sau khi thay đồ xong, Lý Hoả Vượng đi về phía sân sau, chuẩn bị lên xe ngựa rời đi.
“Đạo sĩ, vị quan kia muốn mời ngươi ăn cơm, ngươi không đi sao?”
“Không đi, phí thời gian, rắc rối đã được xử lý xong xuôi rồi, vậy liền khẩn trương về Ngân Lăng, đoạn đường cũng không ngắn.”
Đối với Lý Hoả Vượng bây giờ, mọi thứ khác đều chỉ là hư vô.
Ngay khi Lý Hoả Vượng đi tới chuồng ngựa ở sân sau, hắn ta nhất thời ngây ngẩn cả người.
Xe ngựa của hắn đã được chà rửa sạch sẽ, bánh xe không còn dính lấy miếng bùn đất nào, lông ngựa kéo xe rất mượt mà, chắc hẳn đã được chải rất kĩ càng.
Thịt ba rọi núi các loại vây quanh xe ngựa, Man Đầu nằm ở giữa thổ sản vùng núi gặm một cục xương lớn.
“Gâu gâu!”
Man Đầu thấy chủ nhân quay về, lập tức trở nên hưng phấn chạy tới, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy. Mấy ngày không gặp, trông nó đã béo hơn.
Nhìn những thứ này, vị hoà thượng lại bật cười, hắn nói với Lý Hoả Vượng:
“Đạo sĩ, ngươi nhìn xem, ta nói cái gì ấy nhỉ, người tốt có phúc báo tốt, đúng không?”
----
Cộc cộc cộc cùng với tiếng vó ngựa không ngừng vang vọng, Lý Hỏa Vượng đánh xe ngựa rời khỏi huyện Thương Thủy càng lúc càng xa.
Trên xe ngựa ngoại trừ Hắc Thiên Tuế ra còn có rất nhiều hoa quả khô để dành. Lý Hỏa Vượng lấy ra một quả táo đỏ khô nhét vào miệng chậm rãi nhai.
“Có ngọt không?”
Hòa thượng tiến lại gần, nếp nhăn trên mặt dính lại chung một chỗ hỏi.
“Ngọt.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa cầm một nắm thịt quả hạch đào nhét vào miệng nhai:
"Ngươi nói bây giờ bọn họ vui vẻ rồi?"
"Vậy nhất định là vui vẻ. Nếu không vui vẻ thì sao có thể cho ngươi những thứ này được?"
"Vui vẻ thì tốt. Thế giới này quá đau khổ rồi. Nếu có thể vui vẻ được thì cứ vui vẻ đi."
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm nói thầm trong miệng, bản thân đang phải giãy giụa trong nỗi thống khổ cũng như sự kiềm nén này, nhưng nhờ vào việc bản thân giúp đỡ người khác thoát khỏi tình cảnh giống như mình thì dường như cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn thấy Màn Thầu đang vẫy đuôi dùng móng vuốt lục lọi trong cái giỏ. Nó vùi cả đầu chó của mình vào trong cái giỏ tre lớn đang hì hục nhai cái gì đó.
Lý Hỏa Vượng vươn ngón tay kẹp lấy thịt trên cổ của nó, xách nó ném ở con đường đất bên cạnh:
"Đi xuống, chạy cho ta, ngày nào cũng ăn như vậy, ngươi muốn làm heo bị làm thịt sao?"
Màu Thầu thấp giọng kêu ư ử, giống như thể hiện sự bất mãn nào đó. Nhưng khi nó nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không có ý định chờ mình, nó vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Nhìn thấy con đường đất phía trước xe ngựa chập chùng lên xuống đến vô tận, Lý Hỏa Vượng buông lỏng dây cương trong tay để cho ngựa tự đi.
Xe ngựa không giống như ô tô, không cần lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm.
Loài ngựa này có đầu óc cũng rất thông minh, gặp nguy hiểm sẽ tránh, gặp đường rẽ sẽ dừng lại.
Lý Hỏa Vượng được rảnh tay liền lấy một cuốn sách vỡ lòng từ trong ngực ra. Khi hắn sờ vào vùng bụng của mình, Hắc Thái Tuế lập tức chuyển động, từng cái xúc tu màu đen chui ra từ trong lỗ rốn, móc vào ngón tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn những xúc tu kia dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau khi trải qua những chuyện lần trước, hắn đã không còn bài xích Hắc Thái Tuế như trước nữa.
Đối phương có thể ngăn cản mình tự sát, cũng có thể giúp đỡ hắn lúc nguy cấp, có một thứ như vậy ở bên cạnh giúp đỡ hắn một tay cũng không tệ. Dĩ nhiên nếu như nó không phải lúc nào cũng muốn chiếm đoạt thân thể mình, vậy thì càng tốt hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng lập tức tháo nút nhét tai bên tai phải ra, âm thanh va chạm trong tiếng ồn ào chói tai lập tức trở nên rõ ràng:
"Trước, ăn, đói rồi, ta giúp ngươi,”
"Ta biết ngươi giúp ta rồi, đừng có lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó nữa. Bây giờ thì im lặng đi."
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, giọng nói của Hắc Thái Tuế bắt đầu trở nên nhỏ hơn:
"Được rồi... Đói không? Ăn đi,"
"Không ăn, đọc sách học chữ, lời nói của ngươi quá lộn xộn rồi, ngươi còn chưa học đủ đâu.”
Lý Hỏa Vượng cầm cuốn sách vỡ lòng trong tay, bắt đầu đọc từng câu từng chữ.
Hắn không biết Hắc Thái Tuế trong bụng mình có thể hấp thu được bao nhiêu, nhưng khi thứ này nói càng trôi chảy thì sẽ không có gì bất lợi cho hắn.
Đang đọc thì một xúc tu mới từ rốn của Lý Hỏa Vượng duỗi ra ngoài, trên đỉnh của xúc kia lại quấn lấy hai con ngươi.
Con mắt này nghiêng nghiêng ngả ngả nhìn mọi thứ xung quanh. Nó nhìn mọi thứ rất chậm nhưng lại rất chăm chú, trong mắt nó tràn ngập sự tò mò.
Lý Hỏa Vượng cảm giác có hai tầm mắt phát ra từ trên một con ngươi liền dừng lại, hắn vươn tay nắm lấy con ngươi kia vào trong tay cẩn thận quan sát:
“Hồng Trung, hình như đây là con ngươi của ngươi phải không? Tại sao nó không bị Hắc Thái Tuế tiêu hóa vậy?”
Hồng Trung đã lâu không xuất hiện, hắn nhanh chóng từ dưới bánh xe di chuyển lên phía trên:
"Thứ này là một bảo bối tốt. Năm đó ta phải tốn rất nhiều công sức mới lừa được nó về đó.”
"Lại là bảo bối tốt? Chẳng lẽ đây không phải là con ngươi ban đầu của ngươi sao?"
“Đương nhiên là không phải rồi, không thì ngươi đoán thử xem ta đã lừa gạt được thứ này ở đâu?”
Mặt Hồng Trung đầy vẻ đắc ý đáp.