Nhìn cái lò luyện đan nhỏ ấy, Lý Hoả Vượng đột nhiên nhớ ra mình lúc đầu đã học được một loại kỹ năng từ Đan Dương Tử, luyện đan.
Có những thứ này, những loại đan dược đã sớm được dùng cạn cũng có thể bổ sung được.
Ngay sau đó, Lý Hoả Vượng cũng tìm thấy một vài cuốn sách viết bằng kí tự kì lạ trong hang động.
Có thể đây là những từ ngữ được đám nhân tiêu sử dụng, Lý Hoả Vượng cũng không biết trong đó có bất kỳ công thức dùng trẻ em luyện đan nào hay không, châm lửa đốt hết thảy tất cả.
Sau nhiều lần tìm kiếm, đến khi một phiến đá trắng xuất hiện trước mặt hắn, Lý Hoả Vượng vẻ mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Thiên thư? Lại là thiên thư sao?”
“Những thứ này từ đâu ra? Tại sao chúng lại ở khắp mọi nơi thế này?”
Lý Hoả Vượng cầm cuốn thiên thư nặng trĩu trong tay, suy nghĩ mãi trong lòng về thắc mắc ấy.
“Chẳng lẽ tên nhân tiêu lấy công thức luyện đan từ trẻ em lúc trước đến từ đây sao?”
Lý Hoả Vượng quan sát một cách cẩn thận, phát hiện thiên thư này giống y đúc với sách của Đan Dương Tử, đến nửa chữ cũng không có gì khác, vẫn là một quyển kinh Phật khuyên người hướng thiên.
“Chẳng lẽ ngươi biết đây là thứ gì?”
Lý Hoả Vượng hỏi, nhìn Hồng Trung đang ở bên cạnh nhìn trộm.
Hồng Trung cười vẻ bí hiểm, lắc đầu nhẹ nói:
“Hehe, ta không biết, hehe, ta không biết.”
Lý Hoả Vượng tiện tay ném cuốn thiên thư xuống dòng nước mạch nước ngầm lạnh lẽo.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Trung sốt ruột ngay lập tức.
“Này! Ngươi sao có thể làm vậy được! Thứ này nói không chừng là bảo vật đấy! Nhặt lên mau.”
“Nếu là bảo vật thì tự mình đi mà nhặt.”
Lý Hoả Vượng nói xong liền ôm lấy đứa trẻ đang oa oa khóc lớn trên mặt đất, đi lên chiếc thuyền nhỏ ban nãy.
Chiếc thuyền rất nhỏ, thêm nữa là phải chèo ngược dòng nước, phải mất vài chuyến mới đưa được tất cả mọi người vào bờ.
Khi Lý Hoả Vượng đưa một nhóm người già trẻ trở về Thương Thuỷ huyện, toàn bộ huyện thành nổ ầm lên.
Bộ dáng của Lý Hoả Vượng lúc này vô cùng kinh hãi, nhưng bọn họ đều dồn sự chú ý vào những đứa trẻ đang kêu gào bên cạnh.
Những người mất con luôn xông đến đầu tiên.
Ai tìm được con mình liền cúi đầu quỳ lạy trước Lý Hoả Vượng, còn những ai không tìm thấy con mình chỉ có thể gục xuống đất rồi gào khóc.
Lâu tri huyện dẫn theo một đoàn người dâng cho Lý Hoả Vượng một món quà lớn:
“Đa tạ đại nhân! Đại nhân chính là ân nhân của Thương Thuỷ huyện!”
“Chớ vội hành lễ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
Sau đó Lý Hoả Vượng thuật cho Lâu tri huyện nghe về chuyện của những lão nhân kia.
“Cái gì? Nói như vậy, những lão nhân kia là đồng phạm của tà ma sao?”
Lâu tri huyện nhìn những lão nhân kia, lập tức bị kích động, vừa nãy hắn còn tưởng những người này là đại nhân đã ra tay cứu giúp.
“Nếu căn cứ vào Đại Lương luật, xét những hành động của bọn họ, thì sẽ xử lý thế nào?”
Lý Hoả Vượng nhìn những người già vẫn đang đứng ở đó, đặt câu hỏi.
“Nên tứ mã phân thây!”
Đôi mắt Lâu tri huyện trở nên lạnh lùng đến kì lạ.
“Là tứ mã phân thây sao? Sao lại phải chơi đùa như thế? Hơn nữa, bọn họ tuổi tác đều lớn, không bằng đổi thành chém đầu đi.”
Lâu tri huyện lên tiếng phản bác hiếm hoi:
“Đại nhân nói như thế là có ý gì? Người phạm tội thì còn tính toán chi đến tuổi tác? Đinh là Đinh Mão là Mão, nếu vì tuổi tác mà tha cho bọn họ, những đứa trẻ đã về nơi suối vàng chẳng phải càng là chết oan sao?”
Lý Hoả Vượng cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi chắp tay với Lâu tri huyện:
“Lâu tri huyện nói không sai, vậy ngươi hành việc đi, ta đi đây.”
Lâu tri huyện vội vàng kéo Lý Hoả Vượng:
“Sao đại nhân lại vội vàng như thế? Ta còn hy vọng cho hạ quan cơ hội, được hoan nghênh chiêu đãi đại nhân.”
Hắn ta liếc nhìn những mảnh quần áo rách nát trên người, còn vương những vết máu, Lý Hoả Vượng gật đầu.
“Được, đã hai ngày không ngủ, ta đi nghỉ một lát, làm phiền tri huyện đại nhân, giúp ta may một ít quần áo.”
Lý Hoả Vượng trở về nhà trọ, dường như vừa ngã đầu liền ngủ thϊếp đi, toàn thân đau nhức kịch liệt, không thể kìm chế được sự mệt mỏi.
“Rọt rọt rọt!”
Không biết đã qua bao lâu, Lý Hoả Vượng bị cơn đói đánh thức.
Hắn dụi dụi con mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn còn sáng, nhưng hắn không biết là ngày nào.
“Đạo sĩ, ngươi đã ngủ một ngày một đêm, ban nãy tên quan vào xem ngươi, thấy ngươi đang ngủ liền quay về.”
Lý Hoả Vượng liếc nhìn vị hoà thượng đang cười ha hả:
“Ngươi có vẻ rất vui vẻ nhỉ?”
“Tất nhiên là vui vẻ, chúng ta làm việc tốt mà, thậm chí là việc vô cùng tốt đấy! Chẳng nhẽ làm được việc tốt lại không nên vui sao?”
“Nên, nên.”
Lý Hoả Vượng trả lời qua loa, nén cơn đau mà ngồi dậy, cởi bỏ quần áo tanh hôi trên người xuống, thay bằng bộ quần áo mới toanh trên chiếc ghế bên cạnh.
Lâu tri huyện chắc hẳn đã rất tỉ mỉ, bộ quần áo mới này rõ ràng được làm tựa bộ quần áo Lý Hoả Vượng mặc trên người. Đều cùng một màu đỏ sẫm, cùng một loại đạo bào.
Bên cạnh đó, hắn không chỉ may một bộ, mà còn để thợ may làm năm bộ giống nhau như đúc.
“Ôi, Lâu tri huyện quả là có tâm.”
Lý Hoả Vượng vừa mặc quần áo vừa nói.