Mái tóc vốn nên mềm mại ngay lập tức biến thành một con dao, bay thẳng về phía Lý Hoả Vượng.
Ngay khi Lý Hoả Vượng đốt bàn tay của mình thì trong nháy mắt con dao kia cũng đến nơi, trực tiếp chém đứt bàn tay trái đang quấn trong ngọn lửa.
Ngay sau đó, tiếng niệm chú khó hiểu lại vang lên, con dao được hình thành từ cây roi, mang theo bàn tay trái của Lý Hoả Vượng, nhanh chóng bay tới, quay về tay của tên nhân tiêu.
Nhìn đến con dao đánh lửa trên cánh tay cụt, tên nhân tiêu cười toe toét, đến nỗi khoé miệng co giật một cách gớm ghiếc, gằn hai chân dùng lực nhảy lên, giơ cao con dao lên, chém về phía đầu của Lý Hoả Vượng.
Vài lá bùa màu tím từ sau lưng bay qua, dán vào thân con dao đên, hắc khí bỗng xuất hiện đậm đặc, trong nháy mắt, con dao dài bằng cách tay lập tức có khí thế cao như đỉnh Thái Sơn.
Lý Hoả Vượng không biết bản thân có thể chịu nổi hay không, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể thử, hắn nâng thanh kiếm đồng tiền trên tay lên với vẻ mặt đầy quyết đoán.
Ngay cái thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Lý Hoả Vượng nghe thấy những âm thanh đứt quãng trong đầu:
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả!”
Khi thấy con dao đang nhanh chóng tiến lại ở đằng xa, Lý Hoả Vượng gào lên một tiếng, dứt khoát hai tay cầm kiếm đồng tiền, cắm thẳng vào bụng.
Cảnh ngộ trên bờ vực sinh tử cùng với cơn đau dữ dội khiến hắn ngay giờ phút này trông như phát điên.
“Mở ra cho ta!!”
Lý Hoả Vượng biểu mặt hung dữ, cùng với đó cánh tay bị tác động một phát lực, xương cứ thế mà gãy, hắn thực sự đang chém đứt toàn bộ cơ thể của mình!
Sau đó, những xúc tu màu đen kéo dài ra từ vết đứt, nhúng trong dòng máu đỏ tươi, lít nha lít nhít bỗng đạp mạnh, đẩy phần nửa người trên của Lý Hoả Vượng trong nháy mắt né được đòn công kích của con dao.
Con dao quét qua phần nửa thân dưới của Lý Hoả Vượng, nện xuống đất một cách nặng nề.
Một tiếng “Rầm” vang lên, toàn bộ hang động lập tức có chấn động, gốc rễ thạch nhũ từ trên trời không ngừng rơi xuống, hắc khí lan nhanh trên mặt đất, toàn bộ trở nên thối rữa.
May mắn thay, Lý Hoả Vượng đã né được, nếu không chắc chắn hắn sẽ không thể chịu được.
Đòn đánh bị hụt, tên nhân tiêu đạo sĩ trườn lên khỏi mặt đất với chiếc ria chỉ còn lại vài sợi lông, nhìn kẻ địch vừa né được đòn của mình bằng phương thức vô cùng quỷ dị ở đằng xa với vẻ mặt bạo ngược.
Đối phương chỉ còn lại nửa thân trên, những chiếc xúc tu xoắn với các giác hút nhầy nhụa duỗi ra từ trong thân người, giống như mấy cái chân ghế, chống hắn lên.
Rõ ràng thân thể của đối phương đã bị thương một lỗ lớn như vậy, nhưng bên trong chỉ có máu, thậm chí còn không có một mảnh tim bị rơi ra ngoài.
Nhìn con quái vật đáng sợ với nửa thân trên là người nửa thân dưới là bạch tuộc trước mặt, tên nhân tiêu mới biết mình đã gặp phải một tên yêu nghiệt cứng đầu.
Hắn nắm lấy thanh kiếm gỗ đào trong tay của tên đồ đệ bên cạnh, thể hiện vài đường kiếm, đâm xuống đất một nhát, trên mũi kiếm có thêu một lá bùa màu đen.
Một bên là Lý Hoả Vượng đang điên cuồng, nửa thân trên là người nửa thân dưới là xúc tu, cùng với thanh kiếm đồng tiền màu đỏ trên tay.
Một bên là tên nhân tiêu đạo sĩ tứ chi vặn vẹo, móng tay dài thườn thượt, tay cầm thanh kiếm gỗ đào có lá bùa màu đen.
Cái cảnh tượng hãi hùng này, bỗng thấy một cụ già còn sống bị cuốn lên trời.
“Cái này...cái này...Đây là cái gì vậy…”
Lý Hoả Vượng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên nhân tiêu trước mặt, lúc này hắn mới nhìn ra, dù là chuyện trộm đứa trẻ, hay có nhiều nhân tiêu đến vậy, thì toàn bộ chuyện đều là do tên nhân tiêu trước mặt gây ra.
Chỉ cần tên này bị loại bỏ, vấn đề này mới có thể được giải quyết triệt để.
“Tiến lên!”
Hắc Thái Tuế dưới thân Lý Hoả Vượng lập tức chuyển động, nó nhanh chóng lắc lư xúc tu đỡ lấy người hắn, phóng thẳng về phía tên nhân tiêu đạo sĩ.
Thế nhưng tên nhân tiêu đạo sĩ kia cũng không hề có chút hoảng sợ, cũng mang theo một đám đồng loại lao về phía Lý Hoả Vượng.
Với tình huống lơ là một chút liền sẽ mất mạng, Hắc Thái Tuế dường như cũng không dám có suy nghĩ gì khác, hiện tại nó với Lý Hoả Vượng như thể cùng chung một sinh mạng, nếu Lý Hoả Vượng chết, hắn cũng không thể sống được.
“Úm thánh đà mãnh phổ quang nhϊếp!”
Đồng tiền tơ hồng trong tay Lý Hoả Vượng lập tức theo một câu niệm chú liền biến thành một cây roi dài, đánh phủ đầu tên nhân tiêu đạo sĩ, trực tiếp quấn lấy kiếm gỗ đào của đối phương.
Ngay khi thanh kiếm đồng tiền cùng với thanh kiếm gỗ đào tiếp xúc với nhau, chúng như thể bài xích lẫn nhau, tiếng răng rắc liên tục phát ra từ điểm tiếp xúc.
Thấy vũ khí của đối phương có hạn chế, Lý Hoả Vượng lập tức ném thanh kiếm đồng tiền xuống, rút thanh Tử Tuệ kiếm đằng sau lưng, chém về phía bụng mình, miếng thịt to vừa mới mọc ra chưa được bao lâu lại lần nữa bị rơi xuống.
Vùng da quanh rốn nhanh chóng phồng lớn trên không, giống như một cái l*иg da, bao phủ lấy đám nhân tiêu đó.
Có vẻ như chúng đều đã biết điểm yếu của Lý Hoả Vượng ở đâu, gào thét lên bằng ngôn ngữ hỗn độn bẩn thỉu, những nhân tiêu khác lập tức ném hắn xuống, trực tiếp bao vây Lý Hoả Vượng.
Một mình cũng không địch lại được, chỉ cần đối phương bị bao vây, phần còn lại đều sẽ trở nên dễ dàng.