Một đạo kiếm với chuôi Thái Cực quấn trong một cơn gió mạnh đâm vào Lý Hoả Vượng, song đối phương lại không tránh đi, mà đánh thẳng tới.
“Xoẹt!!”
Mũi kiếm sắc nhọn đâm vào đầu Lý Hoả Vượng, sau đó xuyên qua khỏi ót.
Thế nhưng lại không có vết máu dính trên thanh kiếm, cơ thể này của Lý Hoả Vượng là hư ảnh, thực thế của hắn đã sớm ẩn thân cách đó mười bước chân.
---
Trong hang động, tình hình chiến sự thay đổi đến chóng mặt.
Ngay lúc này, đại bộ phận đám nhân tiêu bị hư ảnh làm cho hoảng sợ, chắc chắn Lý Hoả Vượng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hắn cũng nhận thấy tên nhân tiêu đạo sĩ này quả nhiên có thực lực, nhưng trước tiên cần phải có tiền đề, đó chính là hắn phải giống như một tên đạo sĩ bình thường, trước khi bắt đầu động thủ đều phải làm pháp trước.
Chỉ cần ép đối phương đánh giáp lá cà, hắn sẽ không có đủ thời gian để làm pháp.
“Nhảy!”
Bảy tám cái xúc tu màu đen bỗng nhiên uốn lượn, mạnh mẽ xổ ra mặt đất, đám lực lượng này đưa Lý Hoả Vượng tiến về phía tên nhân tiêu đạo sĩ đang bị quấn da quấn thịt.
Tiếng “keng” vang lên giòn tan, thanh kiếm gỗ đào của đối phương nứt ra, vũ khí này do sư thái trao vốn đã sắc bén lạ lùng, vũ khí của tên nhân tiêu hoàn toàn không thể so sánh với binh gia binh khí trong tay Lý Hoả Vượng được.
Thấy không địch lại, tên nhân tiêu lập tức nương theo lực lượng khủng khiếp của Lý Hoả Vượng, không ngừng bước lùi về phía sau.
Lý Hoả Vượng tất nhiên làm sao có thể để hắn ta đi được, khi thấy đối phương lùi về sau, hắn liền tiến tới, đuổi theo ráo riết, tuyệt đối không để cho hắn có thời gian làm pháp.
Thấy sư phụ của mình sắp phải chịu trận, một sợi tóc bạc trắng mang theo một lá bùa đen to cỡ móng tay trên tóc hắn bị ném đi.
Móng tay dài nhọn của tên nhân tiêu quấn lấy phất trần, từng sợi tơ trắng quấn lấy vũ khí của Lý Hoả Vượng.
Lấy nhu thắng cương, dù sợi tơ trắng trên cây phất trần không ngừng bị cắt đứt, nhưng nó vẫn nhanh chóng quấn lấy.
Người của cả hai bên giằng co lẫn nhau, hiện tại có vẻ như Lý Hoả Vượng đang dẫn trước một bước, hoặc cắt đứt cây phất trần của đối phương, hoặc đám nhân tiêu phía sau sẽ đuổi đến trước.
Khi nhìn thấy con quái vật đáng sợ trước mặt, Lý Hoả Vượng chỉ nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Ban nãy ngươi để cho đồ tử đồ tôn của ngươi bao vây ta, vậy thì cũng đừng trách ta không công bằng, động thủ!”
Vừa dứt lời, mấy cái xúc tu dưới thân của Lý Hoả Vượng nhanh chóng lấy ra bao dụng cụ tra tấn từ trong túi đựng dưới vạt áo, trực tiếp cắp thẳng vào bụng đối phương, rất nhanh phần bụng bị rạch ra của đối phương liền bị xoắn mấy vòng, biến thành một mớ hỗ lốn.
Tên nhân tiêu đạo sĩ ôm bụng ngã xuống đất, Lý Hoả Vượng liền một tay kéo, lấy thanh Tử Tuệ kiếm từ trong phất trần đang nới lỏng dần rút ra, giơ cao lên rồi hạ xuống một nhát chém đầy tức giận, tên nhân tiêu đạo sĩ lập tức đầu rơi xuống đất.
Lý Hoả Vượng cả người bê bết máu quay đầu lại nhìn những tên nhân tiêu còn lại phía sau, nhóm người chiếm ưu thế về nhân số lại đứng chôn chân tại chỗ, chúng sợ hãi.
“Tiến lên!”
Lý Hoả Vượng gầm lên với dày đặc sát khí, giơ cao thanh Tử Tuệ kiếm trong tay, lao thẳng về đám nhân tiêu số lượng gấp trăm lần mình.
Không có thủ lĩnh, những tên nhân tiêu còn lại cũng trở nên rời rạc, khi họ đấu lưng với Lý Hoả Vượng, liền đã xảy ra một vụ thảm sát, điều khác biệt duy nhất chỉ là giết nhiều giết ít mà thôi.
Hai giờ đã trôi qua, toàn bộ hang động gần như không còn một bóng người, một vài bọn chúng bỏ chạy lẻ tẻ, nhưng những kẻ còn lại cũng không được việc gì.
Những chiếc xúc tu vặn vẹo bò lổm ngổm như những con nhện, đưa Lý Hoả Vượng về phía nửa thân dưới vẫn đang ở chỗ cũ.
Lý Hoả Vượng vốn đã rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, ôm phần eo của mình, ghép vào nửa thân dưới của mình, trông như đang mặc quần.
Những xúc tu đen kịt luồn lách vào bên trong thịt, biến thành những sợi liên kết hai phần thân với nhau.
Lúc đầu, Lý Hoả Vượng không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào từ nửa thân dưới của mình.
Nhưng dần dần, ngón chân của hắn đã có thể cử động, mu bàn chân bị lá cờ hình tam giác màu đen cắm vào cũng cảm nhận được đau đớn.
Lá bùa tròn trên mặt đất đã tan ra từ lâu, Lý Hoả Vượng cúi đầu khom lưng rút lá cờ đen ấy ra.
Lý Hoả Vượng lại đứng lên, nhìn cảnh vật xung quanh vô cùng hỗn loạn, nơi đây đã hoàn toàn biến thành một vũng máu bùn, trên mặt đất cũng khó tìm được một khoảng trống sạch sẽ.
Thấy kẻ địch đã bị tiêu diệt, Lý Hoả Vượng cười vui vẻ, hắn phát hiện bây giờ so với trước đây đã thích cười nhiều hơn, bản thân hắn trong quá khứ đã quá lâu chưa có lấy một nụ cười.
Lý Hoả Vượng cười được một lúc thì dừng lại, cúi đầu xuống, đưa tay sờ lên bụng mình.
“Cảm ơn, xem ra trước đây ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi hữu dụng hơn nhiều so với ta tưởng tượng.”
Sau đó, Lý Hoả Vượng lại nghe thấy những âm thanh đứt quãng bên tai, so với những lần trước đó, sau bao lâu giáo huấn của hắn, lời nói của đối phương vẫn là đứt quãng như thế, nhưng chí ít vẫn có thể diễn đạt một số nghĩa đơn giản.