Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 513: Cơ Hội




Sau khi tên Hái Hoa Tặc ấy bị lăng trì, Thương Thủy huyện chẳng còn phát hiện thêm nữ tử mào bị làm nhục nữa.

Dù những đứa bé biến mất vẫn chưa tìm lại được nhưng cũng không có thêm đứa trẻ nào bị mất đi nữa. Sự hoang mang trong lòng mỗi người dân Thương Thủy huyện cũng dần dần lắng xuống.

Vài ngày sau. Đêm. Trên đường phố không một bóng người, một người đi tuần đêm với tấm lưng còng còng đang hà hơi không ngừng gõ canh.

“Thời tiết hanh khô~Cần thận củi lửa~”

Vừa bắt đầu vẫn chưa có gì, nhưng vừa qua canh ba thì sự việc bắt đầu trở nên quỷ dị.

Cùng với tiếng gõ canh, cái bóng của người trực đêm đứng lên từ dưới đất, tứ chi của nó vừa mành vừa dài, hành vi cử chỉ cũng chầm chậm chuyển động giống hắn.

Cái bóng ấy dường như bị thứ gì đó ghì chặt, và bên trong cái bóng đen sì sì ấy có thứ gì đó đang động đậy.

Tiếng gỗ va đập vào nhau vang lên cùng tiếng hô của người trực đêm.

“Thời tiết hanh khô~Cần thận củi lửa~”

Khi người trực đêm đến gần một nhà thuốc, những dược liệu được gói chặt bởi dầu và túi vải cứ thế đi xuyên qua tường, ẩn mình vào cái bóng của người gác đêm. Cái bóng lại trở nên to hơn một chút.

“Thời tiết hanh khô~Cần thận củi lửa~”

Càng lúc càng có nhiều dược liệu bị dung nhập vào cái bóng của người gác đêm ấy, cái bóng căng phồng dần dần thoát li khỏi chủ thể trở nên càng lúc càng vặn vẹo rợn người.

Mà toàn bộ mọi thứ đều bị Lý Hỏa Vượng đang nằm bò trên mái nhà thu hết vào tầm mắt.

Màn tiễn đưa lúc trước của Lâu tri huyện chỉ là biện pháp che mắt mà thôi, cái chính là để đối phương tưởng rằng Lý Hỏa Vượng đi rồi liền có thể lơ là cảnh giác.

Nhờ có năng lực ẩn thân mà Lý Hỏa Vượng chỉ cần một mình cũng có thể mò hết được vị trí cũng như số lượng của Ngũ Thạch Tán còn lại ở Thương Thủy huyện.

Trải qua mấy ngày quan sát trong bóng tối, cuối cùng hắn cũng đợi được đến lúc những thứ này động thủ lần nữa.

Luyện đan là việc yêu cầu cần có ngày tháng năm, hắn đã tính chuẩn rằng đối phương không thể cứ đợi chờ mãi như vậy được.

“Đạo sĩ! Nếu đã tìm thấy rồi thì còn ngơ ra làm gì, mau đi tóm gọn cái tên bắt cóc trẻ sơ sinh này đi! Không thể để chúng tiếp tục đi hại người khác nữa.”

Trong việc này, có vẻ hòa thượng còn sốt ruột hơn cả Lý Hỏa Vượng.

“Không gấp, bắt một tên ra ngoài ăn cắp vặt chẳng đê làm gì cả, giờ phải đem thả hắn đi thì mới câu được kẻ đứng sau lưng.”

Thấy người gác đêm ấy đi được một đoạn xa, Lý Hỏa Vượng ẩn thân liền đạp lên gạch ngói đuổi theo.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đến canh tư, cái bóng cồng kềnh nọ đã to cỡ bằng cả căn nhà, nó tựa như một người khổng lồ đen sì xê dịch bước chân tàn tạ của mình trên đường phố.

Lúc này, hoà thường bên cạnh Lý Hỏa Vượng đã sốt ruột đến rộ dậm chân chỉ vì hắn nhìn thấy một đứa trẻ nằm trong rổ đang xuyên qua bức tường rồi dung nhập vào làm một với tên khổng lồ từ cái bóng nọ.

Dường như cảm thấy bản thây đã lấy đủ, cái bóng ấy thoát li khỏi người gác đêm rồi giơ tứ di vừa dài vừa mảnh của mình trong không trung bay đi.

“Đạo sĩ! Hắn sắp chạy rồi! Mau đuổi theo đi!”

Hòa thượng nhìn thấy cảnh này mà nóng lòng như muốn phát khóc.

“Đừng ồn!”

Chân phải Lý Hỏa Vượng đạp đạp lên Thạch Thú* bên trên nóc nhà rồi chạy đuổi theo cái bóng.

*tượng hình chim muông rồng phượng...được người xưa gắn lên mái nhà để trang trí.

Cái bóng bay lơ giữa bầu trời, còn Lý Hỏa Vượng thì đuổi theo dưới đất. May mà thị lực lúc bấy giờ của hắn đủ tốt, nếu không thì màu đen sì của cái bóng hòa lẫn với màu đen của bầu trời đêm vô cùng khó phân biệt.

Lý Hỏa Vượng càng chạy càng xa, hắn chạy ra khỏi Thương Thủy huyện rồi đến một con đường đất bên ngoài huyện.

Lúc này hắn đã mệt đến mức liên tục thở phì phò, khoảng cách với thứ đó càng lúc càng xa.

“Cứ thế này xem chừng không ổn, sắp mất dấu rồi!”

Lý Hỏa Vượng lấy ra một tấm bùa chú, cắn đứt ngón tay rồi bắt đầu vẽ.

Khi hai tấm bùa chú ở hai bên đầu gối của Lý Hỏa Vượng chạm vào nhau, khuôn mặt hắn ngay lập tức nổi đầy gân xanh, trông vô cùng dữ tợn, một cảm giác nóng bỏng khó tả bao phủ lấy toàn bộ l*иg ngực Lý Hỏa Vượng.

Nhưng cho đi rồi sẽ được nhận lại, trong nháy mắt, tốc độ của hắn nhanh gấp mấy lần lúc trước.

Vì đã gia tăng tốc độ nên cơn gió nhự thôi qua gương mặt gương mặt mần thịt của Lý Hỏa Vượng không ngừng lung lay về phía sau, cuối cùng cũng đuổi kịp cái bọng nọ.

Hừng đông dần le lói nơi chân trời, khi ánh dương vừa soi rọi, tiếng lịch bịch vang lên, cái bóng nọ vỡ vụn để lại những đồ vật bên trong cứ thế rơi xuống con sông lớn đang chảy siết mạnh mẽ.

Khi Lý Hỏa Vượng đi đến bên bờ sông liền phát hiện bên trong làn nước mơ hồ dị thường có hứ gì đó đang vận chuyển những dược liệu đã thấm nước.

Sóng nước dập dờn, rất khó để Lý Hỏa Vượng nhìn rõ đó là thứ gì, những bọc dược liệu di chuyển về phía cái động đá dưới nước.

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn khe hở thấp bé chỗ mặt nước.

“Chẳng nhẽ nơi này chính là sào huyệt của chúng?”