Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 514: Thủy Nhi Tử




Bên trên động đá là một ngọn núi đá cao ngất xanh mơn mởn, động đá dưới chân ngọn núi ấy giống như một cái miệng khổng lồ màu đen không ngừng nuốt con sông rộng lớn này vào trong bụng.

Sau khi cẩn thận dò tìm vị trí cùng địa đồ, Lý Hỏa Vượng phát hiện nơi này vừa đúng là trung tâm của mấy huyện bị mất tích trẻ nhỏ. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ đây.

“Cho dù chúng là gì thì lũ này có lẽ giống với Đan Dương Tử lúc ban đầu, cố tình trốn ở nơi thưa thớt người qua lại như vầy.”

Tìm thấy nơi ẩn náu của đối phương, đây vốn dĩ là chuyện đáng mừng nhưn Lý Hỏa Vượng nhìn hang động dưới mặt nước, cảm thấy hơi lúng túng.

“Nhưng mình nên đi vào kiểu gì nhỉ?”

---

“Bơi vào à?”

Lý Hỏa Vượng gạt ngay ý định này đi, bản thân hắn hoàn toàn không thể thi triển bên trong nước được, nếu bơi vào như vậy chẳng khác nào thịt dâng đến miệng người khác.

Lý Hỏa Vượng nhẩm qua một lượt những năng lực mà hiện tại hắn đang sở hữu nhưng lại không phát hiện ra cái nào có thể giúp ích được trong tình hình hiện tại.

“Trở về để Lâu tri huyện mang con thuyền đến đây à?”

Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang không cam lòng tìm cách thì thính giác nhạy bén của hắn nghe được tiếng của một loại nhạc cụ nào đó cực nhạy bén.

Lý Hỏa Vượng ẩn mình vào bên trong bụi cây, nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy.

Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy một gánh hát dang thổi kèn kéo đàn.

Phía sau những kẻ thổi kèn khua chiêng gõ trống là một con thuyền gỗ nhỏ được khiêng bởi mấy chục người, ngồi trên con thuyền gỗ nhỏ là một lão phu nhân. Dù tóc trên đầu bà đã bạc phơ, răng cũng rụng sạch nhưng đầu óc bà có vẻ vẫn rất minh mẫn.

Gương mặt lão nhân gia mang theo ý cười nhìn toàn bộ bốn bề náo nhiệt xung quanh. Từng dải vài đỏ cùng vải trắng kết lại khiến cả con thuyền nhỏ tựa như một đóa hoa.

Đám người cổ quái này thực sự khiến Lý Hỏa Vượng không hiểu lắm là rốt cuộc họ đang làm cái trò quái quỷ gì vậy.

Họ không đi qua trước mặt Lý Hỏa Vượng mà lại dừng lại.

Cúng với tiếng khua chiêng gõ trống, họ nhẹ nhàng đặt con thuyền gỗ nhỏ chở bà cụ bên bờ sông, để con thuyền ấy thuận theo dòng nước trôi đi.

Gương mặt những người trên bờ thì mang theo niềm vui, họ không ngừng vẫy tay với lão phu nhân trên thuyền nói:

“Lưu sư nương, ngươi tốt số ghê, ngươi tốt số thật đấy, ta không được may mắn như ngươi đâu.”

“Đúng thế, Lưu sư nương, ngươi tốt số lắm đấy. Dù ngươi không con không cái nhưng Thủy Nhi Tử sẽ thay ngươi dưỡng lão đưa ma.”

“Lưu cữu cô, lên đường bình an nhé. Ta sẽ thường xuyên mang đồ đến thăm ngươi.”

Nhìn khung cảnh cực kì khách khí này, Lý Hỏa Vượng đừng ngoài quan sát nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Miệng những người này có nói hay đến đâu cũng không thể giấu nổi ý niệm muốn ăn tuyệt hậu xấu xa của họ.

Thủy Nhi Tử cái chó gì, hiểu đơn giản là tiễn đưa người già không nơi nương tựa rồi phân chia gia sản của bà.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đang nhìn con thuyền nhỏ ấy rời khỏi bờ sông thì bỗng nhiên hắn nghĩ đến gì đó, hai mắt hắn mở trừng, nhanh chóng xông lên hai ba bước rồi phi người lên không trung rồi nhảy thẳng lên con thuyền gỗ của bà lão ấy.

Hành động của Lý Hỏa Vượng khiến cả con thuyền gỗ lay động, nhưng bà lão ngồi ở đầu con thuyền quay đầu lại nhìn thì chẳng nhìn thấy gì cả, bà nắm chặt quải trượng trong tay, tiếp tục cáo biệt với hàng xóm hai bên bờ.

Lý Hỏa Vượng ẩn thân đứng ở đuôi thuyền nhìn hang động phía xa dần dần to lớn hơn, trong lòng thầm nói:

“Thủy Nhi Tử phải không? Ta phải xem xem rốt cuộc ngươi là thứ gì!”

Tiếng nhạc bên bờ sông dần khuất dần ở đằng xa, hai người trên thuyền chuyển tầm nhìn về phía hang động phía xa xa.

Khi con thuyền gỗ đi vào giữa cửa hang, không gian bốn bề xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng nước va chạm thuyền gỗ rất nhỏ ra thì chẳng còn bất kì tiếng động nào khác.

Đồng thời, cùng với nguyền sáng bên ngoài đang không ngừng yếu ớt là không gian trong động bắt đầu trở nên cực kỳ tối tăm.

Lão phu nhân họ Lưu ngồi đầu thuyền lộ rõ vẻ sợ hãi, nhưng bà vẫn nắm chặt quải trượng trong tay để động viên chính mình.

“Không sao, không sao đau, a tỷ sẽ không gạt ta đâu. Lát nữa Thủy Nhi Tử sẽ đến đón ta, Thủy Nhi Tử sẽ thay ta dương lão đưa ma, ta cũng là người có con rồi.”

Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua bóng lưng còng thấp của bà, nhất thời cảm thấy không nỡ lòng nào. Bà lão này chắc chắn là già đến mức hồ đồ rồi, lời nói dối do kẻ khác bịa ra mà cũng tưởng thật.

“Hù~!”

Một điểm sáng nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trên mặt nước ở phía xa xa khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ căng thẳng.

Mắt Lý Hỏa Vượng khẽ nheo lại cẩn thận nhận biết, hắn nhận ra thì ra có là một cây nến màu trắng.

“Thủy Nhi Tử? Là Thủy Nhi Tử phải không con? Mẹ con họ Lưu, người cha tạ thế của con họ Hồ, sau này con theo họ hắn nhé?”

Lão phu nhân ấy lẩm bẩm nói với cây nến trắng phía xa xa, như thể vừa muốn thể hiện nhưng lại sợ nhiệt tình thái quá.

Cây nến phía xa không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại là con thuyền phía dưới Lý Hỏa Vượng có chuyển biến mới, nó không con trôi dạt theo dòng nước mà lại trôi về phía cây nến kia.

Nhìn cây nến ấy, lúc này tay Lý Hỏa Vượng bất giác nắm chặt đuôi kiếm sau lưng, cơ bắp khắp toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu căng gồng.