Mỗi một đao giáng xuống, cùng với tiếng kêu hay của đám đông xung quanh là tiếng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan của tên tú nam.
Cứ kêu rồi lại kêu lên, ánh mắt hắn nhìn bể người xung quanh dần trở nên oán độc, hắn không còn kêu nữa mà ngược lại lại bắt đầu chửi bới ầm ĩ lên, càng đau hắn càng chửi lớn tiếng hơn.
“Giả vờ cái éo gì mà giả vờ? Ông mày chơi tí thì làm sao! Ta chơi bao nhiêu lần thế mà đã có lần nào được hoàn hảo đâu! Đám nữ nhân chúng mày cũng chỉ là thứ ti tiện mà thôi! Một lũ rẻ rách!! Đều là món hàng thấp kém để mang ra mua bán hết!!”
Trong nháy mắt, lời này của hắn đã dấy lên cơn thịnh nộ của đám đông cùng một tràng tiếng chửi rủa. Nếu không có sai nha chặn lại thì e rằng họ đã vồ lên đập cho hắn chết tươi rồi.
“Hả? Đợi đã!”
Dường như Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy gì đó, hắn vội vàng đi xuống.
Khi hắn đi đến trước mặt tên tú nam ấy, hắn khiếp sợ nhìn vết đao trên cơ thể máu me đầm đìa của hắn, vừa đúng lúc miếng cưỡng hình thành nên quẻ mà trước kia hắn từng dùng xương người để bói!
“Ngươi nói thật không?”
“Lừa ngươi thì ta là con rùa con quái thai! Hơn trăm nữ nhân không có ai bị ra máu! Nữ nhân Thương Thủy các ngươi bị người hại cho mất hết từ đời nào rồi!”
Nghe có vẻ như đây là lời nói lúc lâm chung của một con người ghê tớm, nhưng nhìn quẻ trên người hắn thì Lý Hỏa Vượng lại không hề cảm thấy như vậy.
“Ra máu...ra máu...”
Lý Hỏa Vượng như nghĩ ra thứ gì đó, hắn nhanh chóng xông đến trước mặt Lâu tri huyện nói:
“Lâu tri huyện, trước kia ngươi từng nói, ngoại trừ trẻ sơ sinh bị trộm cùng với như nhân bị làm nhục thì còn có thứ khác nữa bị trộm đúng không?”
“Đúng thế, sao vậy? Đại nhân lại phát hiện ra gì rồi sao?”
“Điều tra xem tất cả những đồ bị mất là gì! Mất bao nhiêu, mất những gì, ta đều muốn biết hết!”
Thấy Lý Hỏa Vượng nói chắc như đinh đóng cột, Lâu tri huyện vội vàng đi làm ngay.
Trẻ con bị bắt cóc thì không dễ tìm nhưng đồ vật bị mất trộm thì rất rễ kiểm kê.
Chẳng bao lâu sau, trong tay Lý Hỏa Vượng là dánh sách tất cả những đồ vật bị mất trộm.
“Đương quy...thốn vân....chu sa...”
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những thứ này, lông mày hắn nhíu càng chặt hơn.
Liên tưởng đến việc không bị ra máu từ tên tú nam cùng với tiêu hồn nữ quỷ trong miệng của người lần trước, còn có những đứa trẻ bị mất tích.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng lấy bút lông viết lên tờ giấy trong tay mấy chữ, hồng hoàn, ngũ Cam Lộ, và vụn xương.
Nhìn lại toàn bộ những ghi chép có trong tay, hai mắt Lý Hỏa Vượng càng lúc càng mở to.
“Dược tính này...còn có cách phối trộn này, đay là một phương thuốc đan dược! có người đang lấy những thứ này để luyện đan!!”
---
Lý Hỏa Vượng xác nhận lại lần nữa những thứ bị trộm mất trên trang giấy. Dù chỉ nhìn từ trên tài liệu nhưng Lý Hỏa Vượng cũng khó mà phân biệt được công dụng của đan dược này.
Nhưng là đệ tử đích truyền lúc đầu của Đan Dương Tử, Lý Hỏa Vượng có thể nhẹ nhàng phân biệt được đây là một bộ công thức điều chế đan dược.
“Chẳng có nhẽ lại có thêm một Đan Dương Tử nữa?”
Hồi tưởng lại những chuyện cũ từng trải qua ở Phong Thanh Quan, Lý Hỏa Vượng bộc lộ vẻ âm trầm khó dò.
Thấy sắc mặt Lý Hỏa Vượng thay đổi, Lâu tri huyện bên cạnh cẩn thận hỏi:
“Đại nhân? Có phải lại phát hiện ra gì rồi không? Có thể tìm được những đứa bé kia không?”
“Không, vẫn chưa có. Nhưng đã có đầu mối rồi.”
Lý Hỏa Vượng đem tờ giấy trong tay vỗ vào l*иg ngực mình.
“Dù ta không biết hắn luyện cái gì nhưng có một số thứ không thể nào thay đổi được, luyện đan nhất định phải phù hợp Nhất Khí, Nhị Cực, Lục Trần, Thất Phản. Nguyên liệu chế đan này vẫn còn thiếu chút nữa, để đạt được Lục Trần thì tiếp sau đây chắc chắn chúng sẽ đi trộm những dược liệu như kiểu Ngũ Thạch Tán.”
“Đếm chính xác những loại dược liệu trên, đồng thời giám sát thật chặt chẽ! Cho dù rốt cuộc chúng là gì thì chắc chắn vẫn sẽ còn đến nữa!”
Lý Hỏa Vượng nói chắc như đinh đóng cột.
Cho dù có phải là một Đan Dương Tử nữa hay không thì trước tiên vẫn cần tìm ra hắn. Chỉ cần tìm được thì những việc sau đó liền trở nên dễ dàng hơn rồi.
“Được! Chỉ cần có thể giúp bách tính tìm lại được con, bất kể là gì thì hạ quan đều sẽ nghe theo đại nhân hết! Bây giờ ta sẽ đi gọi hết các ông chủ của toàn bộ các hiệu thuốc trong huyện đến đây!”
“Đợi đã.”
Lý Hỏa Vượng kéo hắn lại.
“Ngươi làm vậy hoàn toàn là đánh rắn động cỏ, việc này cứ để ta làm. Bây giờ trước tiên ngươi cần phối hợp với ta diễn một màn kịch.”
“Diễn kịch?”
Xế chiều ngày hôm đó, Lâu tri huyện dắt theo một nhóm người thanh thế to lớn tiễn Lý Hỏa Vượng rời khỏi Thanh Thủy huyện. Hắn gắt gao giữ chặt tay Lý Hỏa Vượng, cả đường nói đủ lời nịnh nọt không ngừng.
Sau khi biết được Lý Hỏa Vượng là người đã tóm gọn tên Hái Hoa Tặc ấy, những người vây quanh hắn cứ tầng tầng lớp lớp.
Không ít những người dân huyện đem lòng cảm kích dùng các thể loại đồ vật khác nhau nhét vào trong xe ngựa Lý Hỏa Vượng, nhưng cuối cùng đều bị hắn cản lại.
Cứ tiễn như vậy đến khi cách thành năm dặm, Lý Hỏa Vượng khuyện can lần nữa khiến Lâu tri huyện mới đưa những người khác lưu luyến không thôi quay người về huyện.