Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 511: Mua Thịt




“Sủi cảo dầu đỏ?”

Lý Hỏa Vượng nhìn món ăn mà hắn chưa nghe thấy bao giờ ấy rồi đưa Màn Thầu đi vào quán thứ hai.

“Mỳ củ gai?”

Hai bát mì bản rộng xanh lục điểm thêm một chút màu đen được đưa lên, bát mỳ có một mùi hương nồng nặc mùi tương hồ tiêu xộc thẳng vào mũi.

Sau khi thấy Màn Thầu ăn đến quên trời quên đất, Lý Hỏa Vượng mới lấy đũa trong giỏ trúc bắt đầu ăn.

Loại mỳ bản rộng này vô cùng đặc biệt. Khi cho vào miệng thì cảm giác hoàn toàn tê liệt dù bên trong không hề có hoa tiêu. Cảm giác tê tê này bắt nguồn từ những chiếc gai nhỏ li ti có bên trong vắt mì cứa vào đầu lưỡi.

Màu xanh lục của vắt mỳ do được nhuộm từ cây gai, càng đặc biệt hơn là, sau khi cho miệng thì những chiếc gai ấy trỏ nên mềm mại trong phút chốc.

Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang thưởng thức món ăn đặc biệt của Đại Lương này thì bên cạnh có hai người đi đến, hai người nói chuyện với giọng nói cực nhỏ, hơn nữa còn mang theo tiếng cười mà chỉ nam nhân mới hiểu.

“Cho dù như vậy, vi huynh là người thế nào, hà cớ phải lừa ngươi? Đi ra từ Quỷ Môn Quan không chỉ có nam quỷ mà còn có cả nữa quỷ nữa nhé~! Ngoại hình của nữ quỷ ấy chỉ cần dùng một từ thôi, mê chữ ê kéo dàiiiii, hê hê hê~”

“Nữ quỷ đó cũng phải nhịn đến mức khó chịu...hê hê hê~vi huynh làm sao có thể mặc kệ được đây? Ngày thứ hai rời khỏi rường, ta nhẹ đi những tám lạng!”

Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày. Ở thế giới này, bách tính sống trong hồ đồ rồi lại chết trong hồ đồ, cứ u muội tin vào những lời đồn vô căn cứ kia để rồi cuối cũng chẳng biết rốt cuộc xung quanh mình đã xảy ra những chuyện gì.

Nghe người nọ không ngừng khoác lác được gặp tuyệt thế giai nhân, Lý Hỏa Vượng cúi đầu ăn mỳ của mình.

Sau khi ăn vội ăn vàng cho hết bát mỳ, Lý Hỏa Vượng chợt nhớ ra lần trước bói quẻ của phù lục đã phát huy tác dụng, hắn dự định dùng lại chiêu cũ lần nữa.

Phù lục sau khi được bốc xong lại đem đi đốt, tro tàn lại bị Lý Hỏa Vượng nuốt hết xuống, nhưng lần này lại không hề phát huy tác dụng như lần trước.

“Sao phù lục này lại lúc linh lúc không nhỉ? Lẽ nào là do ta vẽ sai?”

Lý Hỏa Vượng nhìn phù lục sách trong tay cẩn thận suy nghĩ.

Vì là đồ vật đã dùng đến lần thứ hai nên Lý Hỏa Vượng tỏ ra vô cùng hờ hững.

“Đại nhân, ông chủ của Thư Tâm Đường cũng đến báo quan rồi!”

Sai nha vừa cất lời liền bị Lâu tri huyện kéo đi.

“Chớ làm ảnh hưởng đến đại nhân đang làm phép!”

“Ta nhất định không tin, muốn bắt thứ đi trộm trẻ sơ sinh thôi mà sao khó khăn quá vậy!”

Nếu bói quẻ không được thì Lý Hỏa Vượng chỉ đành dùng cách ngu ngốc nhất là ngồi chờ.

Nhưng ngồi chờ suốt mấy ngày trời, dường như hắn biết Lý Hỏa Vượng sẽ đến nên hiện tượng trộm trẻ sơ sinh cổ quái ở Thương Thủy huyện đã ngừng lại.

Trong cơn mê man, Lý Hỏa Vượng đang ngủ trong phòng dành cho khách liền bị một giọng nói đánh thức. Khi hắn đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy đám đông đang nhao nhao đi theo con đường hướng về phía đông , mỗi người đều bộc lộ vẻ kích động kì lạ.

“Đây là...”

Lý Hỏa Vượng nghi hoặc xoay người rời khỏi căn phòng đi theo.

Đi theo đám đông chưa được bao xa thì Lý Hỏa Vượng liến biết bọn họ đang định làm gì rồi. Những người này vây quanh ngã tư chật cứng đến mức một giọt nước cũng chẳng thể lọt qua. Ở chính giữa ngã tư ấy là gã tú nam bị trói chặt trên cọc gỗ.

“Hành hình~!”

Lâu tri huyện với gương mặt oai phong lẫm liệt ném lá thăm đỏ, tiếng kêu hay trong phút chốc vang lên không ngớt.

Thấy Lý Hỏa Vượng đi đến, Lâu tri huyện quan uy đầy mình bèn đứng dậy nhường chỗ ngồi cho hắn.

“Đại nhân, người đến rồi đấy à? Để bắt được tên tặc nhân này tất cả là nhờ có người đó!”

“Đang định chém hắn à? Nhanh vậy sao? Chẳng phải đã thống nhất là sau thu mới vấn trảm sao?”

Lâu tri huyện nhìn tên tú nam ấy với ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

“Người này tội ác tày trời! Sao có thể chỉ chém hắn được! Vì để rửa nỗi uất hận của những bách tính ở Thương Thủy huyện! Cần phải lăng trì!”

Đúng lúc này, một hán tử cường tráng mặc áo đỏ ngắn đi ra, sau khi hặn nhận một chén hoàng tửu rồi ngửa đầu uống cạn liền giơ thanh đao trong tay lên bắt đầu làm việc.

Mỗi miếng thịt trên người tên tú nam bị cắt ra thì đám đông xung quanh lại truyền đến tiếng kêu hay rần rần.

“Những người nhét đồng xu vào l*иg ngực sai nha là có ý gì?”

Lý Hỏa Vượng chỉ tay về hướng góc khuất.

“À, đó là người của nhà khổ chú. Vì để tên tiện nhân này vĩnh viễn không được siêu sinh, bọn họ định mua xương thịt của hắn về cho chó ăn. Nếu thực sự là thâm thù đại hận thì cũng có người ăn thịt uống máu của kẻ thù.”

“Ấy, về lí mà nói thì đây không phù hợp với luật của Đại Lương. Nhưng vừa nghĩ đến con gái ngoan suýt bị hắn làm nhục của ta, chưa nói đến bọn họ, chính ta còn muốn xông lên cắn cho một miếng kìa! Quá ư là đáng hận mà!”

Cơ thể của tú nam dần dần bị tách rời đến mức trông vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng dù là trai hay gái, già hay trẻ thì cũng chẳng có một ai tỏ ra sợ hãi, khung cảnh này không thể không quái đản.