Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 510: Thủ Phạm




Khi Tử Tuệ kiếm được rút ra, Lý Hỏa Vượng toàn thân tỏa ra sát khí trở nên vô cùng dữ tợn trong mắt tất cả những người trong phòng.

Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt Tú Nương, cảm giác áp lực toát ra từ người hắn dường như có thể khiến nàng ta sụp đổ.

“Ta không biết! Bà ngoại dạy ta thêu như vậy đó! Từ trước đến này chim uyên ương đều được thêu như vậy mà!”

Tú Nương ngồi trên mặt đất khóc như mưa.

Ngay sau đó, cả căn phòng rơi vào yên lặng. Dù là sai nha đang nắm chặt chuôi đao hay sư gia đang vuốt ve bộ râu của mình đều đồng loạt trợn tròn hai mắt nhìn Tú Nương.

Giọng nói nàng ta một nửa phía trước vẫn bình thường, nhưng một nửa phía sau lại là giọng của đàn ông!

Sai nha bên cạnh xông lên đầu tiên, hắn mạnh tay sờ soạng bộ ngực của Tú Nương, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn Lâu tri huyện nói:

“Đại nhân! Con đàn bà này là đàn ông!”

Lâu tri huyện nghe vậy liền kinh hãi tột độ, vội quay sang nhìn con gái mình.

Lý Hỏa Vượng tóm lấy cổ rồi chầm chậm nhấc tên Tú Nương nam giả nữ ấy lên.

“Lâu tri huyện, có vẻ tên chuyên đi vấy bẩn con gái nhà lành bị tóm gọn rồi!”

“Giải...giải xuống đại lao, thẩm vấn cho ta!! Thẩm vấn thật dã man cho ta!!”

Lúc này Lâu tri huyện tức đến mức giọng nói cũng thay đổi, hai tay hắn không ngừng run lên bần bật.

Khó khắn lắm mới tìm được manh mối nên đương nhiên Lý Hỏa Vượng sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn đi cùng đám sai nha áp giải tên tú nam đi xuống lao ngục.

Chẳng bao lâu sau, trong nhà lao của Thương Thủy huyện tràn ngập tiếng kêu thảm thiết vang trời của tên tú nam.

“Nói! Đồng bọn của ngươi còn có những ai nữa! trốn đâu hết rồi! tại sao các ngươi lại trộm trẻ sơ sinh!!”

Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày nhìn làn da không ngừng phát ra tiếng xèo xèo do bị bàn là ủi đỏ hồng ép vào cùng với cây roi được ngâm trong thùng nước muối.

“Được rồi, lui hết đi.”

Hắn đứng dậy đi về phía tên tú nam sau khi thay hình đổi dạng.

Lý Hỏa Vượng bỏ qua bàn ủi mà Điển Sử hai tay dâng lên rồi đi đến trước mặt hắn, gỡ mũ vộng vành trên đầu mình xuống.

Vết thương của hắn liền lại cực nhanh, phần da trên mặt đã bắt đầu ổn hơn phân nửa, nhưng vào thời điểm này nhìn Lý Hỏa Vượng trông còn rợn người hơn.

Tên tú nam lúc này đã bị cực hình giày vò đến mức sức cùng lực kiệt, nhưng dường như nhìn thấy ngoại hình của Lý Hỏa Vượng đã tiếp thêm sức lực cho hắn liều màng lùi về sau như thể sợ sẽ bị Lý Hỏa Vượng ăn thịt đến nơi.

“Leng keng keng~”

Tiếng kim loại vang lên, túi đựng các thể loại dụng cụ tra tấn của Lý Hỏa Vượng cũng dần dần được trải ra.

“Nói đi.”

“Ta thật sự không biết! Gia ô nữ nhân là ta, ta nhận! nhưng trộm trẻ sơ sinh thì thật sự không phải là ta!”

Tú nam sợ đến mức tè cả ra quần, nhưng những lời hắn nói thì vẫn không thay đổi tí nào.

“Thế à?”

Lý Hỏa Vượng lấy ra một cái cưa nhỏ, dùng tay ép chặt đầu hắn lên tường rồi cưa sang hai bên.

Nếu tiếng thét lúc trước của tên tú nam vẫn là tiếng kêu thảm thiết của người thì trong khoảng thời gian tiếp theo, tiếng của hắn lại biến thành tiếng quỷ gào.

Nửa canh giờ sau, Lý Hỏa Vượng bắt đầu niệm Hỏa Áo Chân Kinh để trị thương cho tên tú nam đang thoi thóp từng hơi thở.

“Quái lạ, tại sao lại thế nhỉ? Tên tiểu tử này không biết gì thật à?”

Lý Hỏa Vượng dám khẳng định người này nói hoàn toàn thật, lần này đến lượt hắn chưa chắc đã trụ vững được.

“Chẳng có nhẽ...thực ra việc trộm trẻ sơ sinh và làm nhục nữ nhân là do hai nhóm người khác nhau thực hiện? chỉ vì chúng xảy ra đồng thời nên đã gây ra sự hiểu lầm là do cùng một kẻ chủ mưu ư?”

Vừa nghĩ nên trường hợp này là tâm tình Lý Hỏa Vượng trở nên cực kì tệ, bởi manh mối lại đứt đoạn từ đây.

Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng cảm thấy khó nhằn như vậy. Chưa cần biết năng lực đối phương thế nào nhưng đối phương hết lần này đến lần khác không chịu xuất hiện, như vậy cực kì phiền phức.

Bây giờ hắn mới phát hiện, Giám Thiên Ti trong thực tế không giống lắm với tưởng tượng của hắn.

Lúc này bụng Lý Hỏa Vượng kêu tiếng ọc ọc, hắn đã không ăn gì trong ba bữa rồi, nếu còn nhịn nữa thì e rằng hắn sẽ đói đến mức có hại cho cơ thể.

Liếc nhìn gương mặt không nhìn ra nổi hính dáng ban đầu của tên tú nam lần nữa, Lý Hỏa Vượng quay người rời khỏi nhà lao.

Điển Sử đừng bên cạnh nhìn đến ngơ ra, thấy Lý Hỏa Vượng định rời đi cũng chẳng tiễn, ngược lại chợt đá một cước vào môn tên quản ngục.

Tên quản ngục đang hốt hoảng tột độ chẳng còn cách nào khác, chỉ đành gượng cười đi tiễn Lý Hỏa Vượng.

“Đại nhân đi thong thả, đại nhân có rảnh thì đến chơi ạ, đại nhân...đại nhân thật khéo tay!”

----

Từ trong ngục ra, Lý Hỏa Vượng đi đến hậu viện của nha môn Thương Thủy huyện. Vừa đến nơi liền thấy Màn Thầu đang húc đầu vào chuồng ngực tranh nước uống với chũng.

Vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Màn Thầu quay đầu nhìn hắn bằng vẻ mặt vô tội, nó đói rồi.

Lý Hỏa Vượng dắt Màn Thầu đi trên đường phố. Mặc dù sự việc trộm trẻ sơ sinh khiến toàn bộ người dân khắp cả Thương Thủy huyện đều nơm nớp lo sợ, nhưng ít ra trên đường vẫn còn có người làm ăn kiếm sống.