“Ở đây có xương người không? Rộng một tí ý.”
Nếu Trần Hạt tử nói phù lục này có thể bói toán thì tình hình lúc này cũng có thể thử một chút.
“Xương...xương người?”
Mặc dù không rõ vì sao nhưng Lâu tri phủ vẫn phân phó sai nha đi tìm.
Khi sắc trời dần sáng lên, xươn người mà Lý Hỏa Vượng cần cuối cùng cũng đến. Đó là một cái xương sọ.
“Đại nhân, ngài yên tâm. Đây chắc chắn là xương người, mới lấy từ bãi tha ma về đó”
Lý Hỏa Vượng kẹp một tay trong ngực rút ra tờ giấy màu vàng nghệ rồi cắn rách lòng bàn tay của mình, bắt đầu nhanh chóng vẽ lên trên.
“Bôn ba tất bật, Thái m vô thường, Ngô phục Nhϊếp lệnh, trục bốc tị hoang!”
Một đồng xu cùng bức phù lục vẽ đầy họa tiết bị ấn lên trên cái đầu lâu ấy, tiếng dát quẹt vang lên, cái xương sọ dần nứt ra hình thành nên những khe hở.
Lý Hỏa Vượng nghiêm nghị ngắm nghía những vết nứt bên trên hộp sọ rồi đối chiếu với những ghi chép bên trong phù lục sách bắt đầu giải quẻ.
“Ừm...Quẻ tượng này….”
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày nhìn những vết nứt trên xương sọ rồi đối chiếu với phù lục sách.
“Càn vi thiên thiên phong cấu thiên sơn trục.”
Đây là que mà Lý Hỏa Vượng bốc được.
Nhưng kì lạ là trong sách không hề có ghi chép cách giải quẻ, chỉ bảo rằng phải đốt tấm phù lục ấy thành tro rồi nuốt vào bụng.
Lý Hỏa Vượng nhìn Lâu tri huyện bên cạnh rồi suy tư chốc lát, hắn lấy dao đánh lửa trong l*иg ngực ra rồi quệt thật mạnh vào một góc của tấm bùa vàng.
Khi tấm phù lục ấy bị đốt bởi ngọn lửa xanh lục kì quái, toàn thân Lý Hỏa Vượng bỗng bất giác ngửa cổ ra.
Tiếp đó hắn nghe thấy có tiếng nói chuyện loáng thoáng, nhưng dù hắn cố gắng nghe kĩ đến thế nào thì cuối cùng cũng chẳng nghe được gì.
Phần tro còn lại sau khi đốt phù lục không hề bị bay đi mà nó chầm chậm vặn vẹo, dần dần uốn theo thành hình thù giống như hình hài của một đứa trẻ sơ sinh da đen sì như than.
Lý Hỏa Vượng do dự nhìn thứ trong tay mình rồi đổ vào một ít nước chè sau đó tu một hơi cạn sạch.
Sau đó Lý Hỏa Vượng đứng im tại chỗ như đang chờ đợi điều gì đó, song lại chẳng có gì xảy ra.
Lúc này bên ngoài gà đã bắt đầu gáy, còn Lý Hỏa Vượng lẫn Lâu tri huyện vẫn đứng trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Tóm lại là cái phù lục sách này có được hay không vậy? Chẳng phải đang bói quẻ ư? quẻ đâu rồi?”
Lý Hỏa Vượng nhìn thứ trong tay mình, trong lòng hắn bắn đầu dấy lên sự ngờ vực.
Lâu tri huyện tinh ý nhận ra Lý Hỏa Vượng đang gặp khó, bèn khéo léo nói:
“Đại nhân, ngài bận rộn cả ngày trời rồi, chi bằng bây giờ cứ đi nghỉ ngơi chút đi đã?”
Lý Hỏa Vượng giờ đây đang vò đầu bứt tóc, nào có tâm trạng đi nghỉ ngơi. Hắn khẽ cau mày tiếp tục lật giở từng trang phù lục sách.
Nhưng đúng lúc này, một thiếu nữ dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn từ cửa đi ra, nàng khẽ kéo tay áo Lâu tri huyện:
“Phụ thân...sao người vẫn chưa ngủ thế?”
Bắt gặp ái nữ của mình, Lâu tri huyện không tài nào cứng rắn nổi. Hắn vội vàng dỗ dành nàng với vẻ mặt ôn hòa.
“Ối chết, con gái ngoan, con cứ dùng bữa sáng sáng với mẹ trước đi, lát nữa ta sẽ qua.”
“Ưm~con không đi đâu, hôm qua cha cũng nói như vậy.”
Thiếu nữ ấy thân mật nũng nịu với Lâu tri huyện. Lúc này, một tiếng e hèm dọa hai cha con toàn thân run rẩy.
Gương mặt Lâu tri huyện trắng bệch khi thấy Lý Hỏa Vượng đi đến, hắn vội kéo con gái ra phía sau để mình chắn lên trước.
“Đại...đại nhân, đây là con gái của bổn quan.”
Lý Hỏa Vượng đẩy hắn ra rồi đi tới trước mặt thiếu nữ ấy, nàng kinh ngạc nhìn hắn giật cái túi vải nhỏ hình bông hoa xanh xanh đỏ đỏ bên hông mình.
Hắn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên cái túi vải hỏi:
“Ai làm cái này vậy?”
Hoa văn trên cái túi vải này có một phần giống với quẻ tượng khi nãy.
Con gái của Lâu tri huyện bị nam nhân hung dữ trước mắt dọa cho một phen, nàng nhìn phụ thân của mình, sau khi thấy hắn không cứu nổi mình đành run rẩy nói:
“Đây là túi thơm mà Tú Nương thêu cho ta.”
“Tú Nương? Gọi nàng ta đến đây!”
Trần đời này nhất định không thể có loại chuyện trùng hợp như vậy được, cũng có thể phù lục thật sự đã phát huy tác dụng rồi. Đây chính là phần giải quẻ mà Lý Hỏa Vượng cần!”
Rất nhanh sau đó, người được gọi là Tú Nương ấy bị sai nha áp giải đến trước mặt Lý Hỏa Vượng. Nàng ta trông có vẻ lớn hơn con gái của Lâu tri huyện, nhưng bộ dáng lại trông có vẻ nhu nhược yếu đuối, tựa hồ một cơn gió nhẹ nhàng phảng phất qua cũng có thể thổi bay cơ thể nàng.
“Túi thơm này do ngươi làm à?”
Lý Hỏa Vượng cầm thứ đó chất vấn nữ nhân ấy.
“Vâng…”
Tú Nương sụp mi mắt nhỏ giọng đáp, nàng không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
“Tại sao lại thêu con chim trên túi thơm theo hình hài kiểu này?”
“Đây là chim uyên ương...”
“Ta hỏi ngươi sao lại thêu theo kiểu như vậy!!!”
Tiếng nạt giận dữ của Lý Hỏa Vượng dọa tất cả mọi người đều sợ giật bắn người.
Tú Nương dường như bị sợ đến mức phát khóc, nước mắt không ngừng rưng rức nơi hốc mắt nàng.
“Chim uyên ương...lúc nào cũng...thêu như vậy...”
Lý Hỏa Vượng đứng dậy đi về phía Tú Nương. Mỗi bước chân hắn đi, âm thanh ma sát giữa lưỡi kiếm cùng vỏ kiếm cũng đồng thời vang lên.