Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 508: Việc Vặt




“Ư…”

Dường như môi trường mới khiến Màn Thầu cảm thấy bất an, nó không ngừng dụi cái mũi đen của mình vào lòng Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng không ngừng dò xét phố phường cô quạnh xung quanh, song lại chẳng phát hiện điều gì bất thường.

Rất nhanh sau đó Lý Hỏa Vượng đã đến được cổng nha môn của Thương Thủy huyện, tri huyện dường như đã biết Lý Hỏa Vượng đến đây từ trước, hắn dẫn theo một nhóm người đứng đợi ở hai bức tượng sư tử đá ngoài cổng.

“Hạ quan tham kiến đại nhân!”

Khi tri huyện mặc quan phục sạch sẽ hành lễ, sư gia, huyện thừa lẫn chủ bạc phía sau hăn cũng đồng thời cúi đầu hành lễ theo.

Lý Hỏa Vượng xuống xe ngựa đi về phía tri huyện, đối phương ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thân hình hơi thấp bé, hắn đứng giữa cả nhóm người vô cùng nổi bật.

“Bớt nói chuyện phiếm, đi vào thôi. Chính sự cần gấp.”

Lý Hỏa Vượng nói rồi đi vào như từ khách thành chủ, những người khác cũng vội vàng theo sau.

“Soạt~soạt~”

m thanh giấy lật qua lật lại không ngừng văng vẳng, cả nhóm người cúi mình e dè quan sát Lý Hỏa Vượng đang lật hồ sơ.

Đến tận khi tách trà bên cạnh không còn bốc khói nữa, Lý Hỏa Vượng mới đặt vật trong tay xuống.

“Bị bắt bóc chín đứa trẻ và năm khuê nữ bị làm nhục à?”

Tri huyện lệnh bên cạnh liền vội vàng bước lên trước một bước.

“Tại hạ cho rằng số lượng các thiếu nữ bị làm nhục chắc chắn không thể chỉ có nhiêu đây, chỉ có là họ xấu hổ khi phải báo quan, cho nên…”

“Chỉ như vậy sao? Chỉ có tí chuyện này thôi sao?”

Ánh mắt Lý Hỏa Vượng long sòng sọc nhìn chằm chằm vào mắt tri huyện.

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán hắn, hắn cúi người với Lý Hỏa Vượng rồi quay đầu nói với những người khác:

“Các ngươi lui hết đi. Châu sai nha, mau cho người bao vây toàn bộ nha môn lại.”

Tiếng bước châm rầm rập từ xa vọng đến, trong cả căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Lý Hỏa Vượng và tri huyện mà thôi.

“Hạ quan họ Lâu, mặc dù không phải người ở Thương Tủy huyện này nhưng quê nhà hạ quan cũng ở Giang Nam. Làm quan phụ mẫu phải chứng kiến cảnh con dân của mình lo sợ bất ân, lòng như dao cứa! Xin đại nhân cứu lấy bách tính nơi đây như nước dập lửa!”

Lâu tri huyện rơm rớm nước mắt vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Lễ này của hắn hơi nặng, từ sự việc lần trước thì quan hệ giữ tri huyện và Lý Hỏa Vượng là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Không biết lời này của hắn là thật hay chỉ cố tình bày bộ dạng ra cho Lý Hỏa Vượng xem nữa.

“Có chuyện gì thì nói. Ngoại trừ những chuyện này ra, Thương Thủy huyện còn xảy ra gì khác không?”

“Còn có một số chuyện trộm cắp nhưng chúng đều không quan trọng! Mời đại nhân xem.”

Nói rồi Lâu tri huyện lấy từ bàn bên cạnh sang một tấm bản đồ, chậm rãi trải ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Đây là tấm bản đồ chi tiết của cả vùng Giang Nam, bên cạnh vùng Giang Nam là Tông La Đạo, nơi mà Ngân Lăng thành và Ngưu Tâm Sơn tọa lạc.

Đại Lương có tổng cộng sáu vùng có to có nhỏ, vùng Giang Nam được xem là vùng nhỏ nhất.

“Đại nhân, ngươi xem.”

Lâu tri huyện chỉ ngón tay về một số chấm nhỏ trên bản đồ.

“Sự việc này không chỉ xảy ra ở mỗi Thương Thủy! bình Thành, An Sơn, Bàn Thủy, tất thảy mười lăm huyện xung quanh Thương Thủy đều phát sinh sự việc tương tự!”

Lý Hỏa Vượng nhìn những chấm nhỏ li ti trên bản đồ, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao chút chuyện nhỏ này mà lại cần Thác Bạt Đan Thanh ra tay rồi.

Chủ dù là chuyện nhỏ hơn nhưng chỉ cần tích tiểu thành đại thì nó đã chẳng còn là chuyện nhỏ nữa rồi.

Lý Hỏa Vượng cầm bản đồ lên quan sát kĩ càng.

“Nhiều nơi như vậy thì đã bị mất bao nhiêu đứa trẻ?”

“Tất cả năm mươi bảy người. Hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên, hạ quan quản chặt nên ở Thương Thủy còn đỡ, ở những nơi khác còn đang có một số người bắt đầu mượn chuyện này thêu dệt nên một số những lời yêu ma quý quái mê hoặc lòng người để dựng chuyện.”

“Trộm những đứa trẻ còn chưa đầy tuổi để làm gì chứ...”

Hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua ở thế giới này, hắn có cảm giác kết cục của những đứa bé này đều sẽ rất thảm.

“Đại nhân, xin đại nhân cứu lấy bách tính như nước dập lửa!”

Đầu của Lâu tri huyện lại dập xuống đất lần nữa.

“Đừng nóng, vẫn còn những nử tử bị làm nhục nữa phải không? Ngươi tìm những người đó đến đây để ta xem xem.”

Rất nhanh sau đó, một nữ tử ngây ngô được đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng. Vậy nhưng khi đối diện với những câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, đối phương lại tỏ ra không rõ ràng.

Nói không rõ ai đã làm nhục nàng, cũng chẳng rõ là khi nào. Nếu chẳng phải do cha mẹ nàng phát hiện ra điều đáng ngờ, nếu là chính bản thân nàng thì e rằng sẽ chẳng đi báo quan.

Lý Hỏa Vượng nhất thời có cảm giác không biết phải làm sao.

Sự việc thuật nghiệp hữu duyên công* như vầy không phải sở trường của Lý Hỏa Vượng.

*được trích từ “Sư Thuyết” của Hàn Dũ, ý chỉ những sự thật mà ta biết phải có trước có sau và mỗi học giả nghiên cứu đều có phương hướng tìm tòi khác nhau.

“Không đúng, chưa chắc ta đã không có cách.”

Nhìn bóng lưng rời đi của nữ nhân ấy, Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi rồi móc từ trong l*иg ngựa ra phù lục sách sau đó lật qua, hắn ngoảnh đầu nhìn Lâu tri huyện bên cạnh.