May mắn thay, một lúc sau, khi Lý Hỏa Vượng gỡ lá bùa trên lưng ngựa ra, con ngựa từ từ bình thường trở lại.
Nhưng sau một thời gian ngắn như vậy, xe ngựa đã chạy hết mấy dặm rồi, không thể vì không nhanh được, lá bùa này hữu dụng hơn cả sức tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng.
Đến khi con ngựa đen đẫm mồ hôi và máu, ra bờ sông, uống từng ngụm nước lớn, Lý Hỏa Vượng xoa lưng ngựa, một chất lỏng màu đỏ như dầu rỉ ra, trong lòng thầm nghĩ:
"Dùng thứ này thực sự không có tai họa ngầm chứ? "
“Gâu Gâu!”
Đột nhiên Màn Thầu quay sang ven đường rồi nhe răng trợn mắt sủa.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn sang, hắn thấy một chân bán hàng rong của một sạp hàng.
Thấy đối phương đang từng bước đi về phía trước, Lý Hỏa Vượng vội vàng lên xe ngựa đuổi theo, chỉ một chốc nữa thôi là tới nơi rồi, không hỏi người địa phương cho rõ thì nói thật là không thể đi được.
"Này, người bán hàng rong ơi, chờ ta chút!"
Hắn liếc nhìn thanh kiếm bằng đồng trên lưng Lý Hỏa Vượng, chiếc áo choàng màu đỏ, rồi đến nốt ruồi dưới cằm Lý Hỏa Vượng. Hắn lau mồ hôi trên trán, bỏ đòn gánh trên vai xuống, chăm chú nhìn chiếc mũ gạc đen của Lý Hỏa Vượng rồi hỏi:
"Vị đạo sĩ này, ngươi muốn gì?"
“Ta không muốn gì cả, ta chỉ nghĩ rằng chúng ta đã cùng đường thì có thể đi cùng nhau, dù sao thì nhiều người vẫn an toàn hơn một chút, nhỡ mà gặp bọn cướp trên đường thì không bị bỏ mạng."
"Đạo sĩ nói đùa rồi, ở nơi khác thì ta không biết, chứ ở nơi này, thật sự không có cướp, nếu sợ cướp thì chi bằng đề phòng thú dữ ở trong rừng còn hơn.”
"Không có cướp sao? Sao ta lại nghe nói nơi này không yên ổn nhỉ?"
Lý Hỏa Vượng vừa mới bỏ móc câu xuống, đối phương lập tức cắn câu.
"Đó cũng là câu chuyện trong huyện, không liên quan gì đến bọn ta. Trong huyện có thương nhân, nên chẳng cần những người bán hàng rong như bọn ta."
Người bán hàng rong có vẻ không quan tâm.
"Ồ? Lý Hỏa Vượng muốn nghe chi tiết, hắn vừa mới đến, quả thực nhiều điểm chưa rõ."
Mà Lý Hỏa Vượng đặt câu hỏi như vậy, đối phương lại không nói gì nữa, vẻ mặt sợ hãi giống như đang kiêng kỵ điều gì.
Lý Hỏa Vượng cũng không tra hỏi nữa, mà nhìn những thứ trong đòn gánh của đối phương.
“Cái gì ngươi cũng có hả?”
Ngay khi thấy mối làm ăn, người bán hàng rong lập tức sôi nổi.
"Ta bán rong đồ ăn, đương nhiên có bán đồ ăn rồi, những thứ như bánh bông lan, bánh bột lọc, đường phèn, cái gì ta cũng bán."
Lý Hỏa Vượng mua hơn nửa các loại đồ ăn khác nhau ở trong đòn gánh của người bán hàng rong, hắn lại hỏi, đối phương do dự một lúc, cuối cùng cũng chịu nói.
Hắn lén lén lút lút ngó xung quanh rừng cây vài lần rồi mới ghé sát Lý Hỏa Vượng, thì thầm nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng truyền ra bên ngoài, nghe nói là, vừa rồi ở trước cửa huyện Thương Thủy bị ma ám rồi. "
“Ám á?”
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một lúc, hắn thật sự không thể ngờ có thể nghe được chuyện này từ miệng của người khác.
"Đúng rồi, vài ngày trước không phải là lễ cô hồn vào giữa tháng bảy sao? Ôi trời ~ Kết quả là Diêm Vương quên đóng Quỷ Môn quan rồi! Những thứ ở âm phủ đó ~ đều chạy hết ra ngoài."
Chuyện ma quỷ mà đối phương nói, Lý Hỏa Vượng không tin lấy một lời, tên tiểu tử này biết Diêm Vương quên đóng Quỷ Môn quan, vậy mà lại còn ở đây làm một tên bán rong thì cũng quá trịch thượng rồi.
"Ngươi chỉ cần nói vài ngày trước huyện Thương Thủy đã xảy ra chuyện gì, đừng có mà thêm mắm dặm muối."
----
Lý Hỏa Vượng có vẻ không tin, người bán hàng rong lộ vẻ ngại ngùng.
“Ta cũng chỉ nghe mấy người già ở đầu thôn nói thôi, nghe nói con quỷ đó muốn đầu thai nên đã trộm không ít những đứa trẻ còn chưa đầy tuần tuổi. Với cả nó cũng bị giam dưới Địa Phủ lâu quá rồi nên toàn tới để hại khuê nữ.”
“Vậy có nghĩa là những đứa trẻ bị biến mất ở Thương Thủy huyện và cả hàng loạt các thiếu nữ bị làm nhục nữa phải không?”
“Ôi đúng đúng đúng! Đạo sĩ đúng là lợi hại thật, một câu của ngươi mà có thể bao hàm tận mấy câu của ta.”
Lý Hỏa Vượng cau mày, nếu thật sự chỉ vì mấy việc lặt vặt như trẻ con bị bắt cóc và phụ nữ bị làm nhục thì đáng nhẽ quan huyện lệnh địa phương phải phái sai nha đi bắt người, chứ không phải thông báo lên Giám Thiên Ti. Nội tình chắc chắn phải có thứ gì đó mà người bán hàng rong này không hay.
Lý Hỏa Vượng vung roi ngựa trong tay lên quất vào mông ngựa, xe ngựa chạy ngay tức khắc.
Ngay trước khi cổng thành bị đóng lại, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng kịp vào được bên trong Thương Thủy huyện. Người gác cổng thấy Giám Thiên Ti Yêu Bài của Lý Hỏa Vượng liền vội vã đi tìm sai nha hộ tống Lý Hỏa Vượng đi tri huyện phủ thượng.
“Cộp~cộp~cộp~”
Tiếng bước chân xốc xếch thi thoảng lại vang lên bên người Lý Hỏa Vượng.
Thấy những thanh niên trai tráng cầm bó đuốc đi từ bên xe ngựa ra, Lý Hỏa Vượng nhướn người về phía trước hỏi tên sai nha:
“Những người này là ai?”
Tên sai nha ấy chắp hai tay lại thành quyền.
“Bẩm đại nhân! Những người này đều là người được tri huyện đại nhân nhặt ra để gác đêm ạ! Giờ đây người dân ở Thương Thủy huyện ai ai cũng hoang mang lo sợ nên ban đêm đều có giờ giới nghiêm, nếu ai dám ra ngoài đi lại thì lập tức bắt giữ!”
Lý Hỏa Vượng gật đầu rồi không nói thêm gì khác.