Ai biết được tên mù họ Trần này lại nhào người về trước, sờ trực tiếp vào hình dáng của Lý Hỏa Vượng ở dưới đất.
“Ừm… Ừm… Ừm…”
Hắn tỉ mỉ sờ hình dáng của Lý Hỏa Thượng, gần như đang suy tư cái gì đó.
Lý Hỏa Thượng mặt cau mày có nhìn cử chỉ kỳ lạ của tên mù họ Trần trước mặt một lát. Thấy hắn không cử động chút nào, dắt ngựa xoay người đi với vẻ mặt cảnh giác.
Ngay lúc hắn sắp rời đi cách đó vài bước, sau lưng hắn truyền đến gọng của tên mù họ Trần.
“Một vầng trăng tròn lại khuyết, khi nào sao mờ vây quanh ánh trăng tàn, đèn trên cao chiếu trước cửa, trong nhà thiếu vắng nét xuân thu.”
---
Bánh xe bọc sắt lăn từ từ trên đường đất, vì bọn cường hào ác bá, còn có trọng lượng hành lý của Lý Hỏa Vượng, xe bị áp sát trên đoạn đường dài toàn bùn lầy.
Lý Hỏa Vượng, người đang cầm dây cương, cưỡi ngựa, quay đầu lại liếc nhìn Màn Thầu ở ven đường đang không ngừng lè lưỡi, tay hắn vươn ra, nắm lấy một miếng da thịt sau gáy nó, rồi xách nó lên xe ngựa ngay lập tức.
"Cộc cộc cộc cộc…"
Cái đuôi của Màn Thầu không ngừng ngoe nguẩy giống như một khúc gỗ, gõ khúc gỗ xe ngựa vang lên.
Tay hắn đẩy cái đầu của con chó trìu mến đi tới chỗ hắn, Lý Hỏa Vượng sốt ruột nói:
"Nghe lời nào!"
Dứt lời, hắn thò tay vào trong người lấy ra một tờ giấy mà Thác Bạc Đan Thanh đưa cho hắn lúc trước.
Như lần trước, trong tờ giấy viết một địa chỉ, nhưng điều khác biệt so với lần trước là lần này, bên kia lại không ghi trong giấy rõ ràng đã gặp những gì.
Mà chỉ cố gắng chỉ rõ ở nơi này có hai tên lính trinh sát chữ vàng, dặn người sau khi đến đó phải ứng phó cẩn thận.
Lý Hỏa Vượng không biết trinh sát chữ vàng được nhắc đến mạnh đến mức nào, nhưng chắc chắn rằng sự việc lần này không hề nhỏ.
Nếu không, Thác Bạc Đan Thanh cũng sẽ không dặn, sau chuyến đi này, hắn có có thể từ Quý Thốt đến Nhâm Ngũ.
Hắn biết chuyến đi này có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu nói hắn sợ, thì Lý Hỏa Vượng thật sự không sợ. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã có chút tê dại, nếu một người mà ngay cả chết cũng không sợ thì chẳng còn gì có thể làm hắn sợ nữa.
Lý Hỏa Vượng lại lấy ra tập bùa chú màu xanh đậm, mở ra xem, vừa mới mở trang đầu tiên, phần đầu trang là tóm lược tổng quan về tập bùa chú.
"Tổ tiên Hà Đạo, thấy dấu vết chim tiên, sâu bọ trên cát, biết trong người có tiên thiên bẩm sinh, sau đó suy luận, hỏi cặn kẽ..."
Nói một cách đơn giản, một người tên Hà Đạo hay một đạo sĩ họ Hà đã nghĩ ra cách mượn sức mạnh của trời đất từ tiếng chim kêu và dấu vết côn trùng.
Những âm thanh dùng để huy động linh khí của trời đất từ tiếng chim muông, thú dữ trong trời đất gọi là bùa chú, dấu vết dẫn linh lực của trời đất từ vết côn trùng chính là lá bùa.
Nhưng chỉ cần nghe những gì được nói ở trên, Lý Hỏa Vượng không nghĩ rằng sức mạnh của trời đất trong nháy mắt có thể tự phản tác dụng, có trời mới biết phương nào mạnh ở thế giới hỗn độn này.
Trong thế giới điên rồ này, mọi người đều có logic của riêng mình, mà hầu hết phần lớn chúng đều mâu thuẫn với nhau.
Dù là linh lực trời đất gì đó, Tam Thanh Tam Thi*, Phật giới năm phương, hắn không muốn vướng vào chuyện thật giả. Chỉ cần có thể giúp được mình, cho dù có nói Ngọc Hoàng giáng trần, hắn cũng tin.
(*Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc; Tam Thi hay Tam Bành, người ta quan niệm rằng ẩn chứa sâu trong mỗi người đều có vị thần – Tam Bành cai quản sai khiến tâm tính con người làm những điều sai trái).
"Các ký hiệu bùa chú giống nhau, ban đầu viết bốn, sau đó một nếp gấp, phần dưới bên trái quay thẳng đứng, phần dưới xấu, đôi chữ hỏa xấu hơn, đảo ngược bốn vòng tròn lại làm hoa sen... "
Mặc dù nghe tên mù họ Trần bảo lá bùa này ẩn chứa tai họa vô cùng lớn, rất muốn dùng đi chăng nữa thì cũng không dễ dùng.
Khi vẽ lá bùa, phải niệm trong lòng, nhưng nếu vẽ sai hoặc đọc sai một chữ thì coi như lá bùa đó vô dụng, lại càng nguy hiểm đến tính mạng, sau khi vẽ bùa xong, cũng rất khó có thể nhìn ra được lá bùa có sai chỗ nào không.
Nếu muốn thạo tập bùa chú này, thì phải khổ công luyện tập mới thạo được. Thành thật mà nói, Lý Hỏa Vượng cảm thấy dùng thứ này so với “Đại Thiên Lục” phiền phức hơn rất nhiều, “Đại Thiên Lục” tuy đắt nhưng thực sự dùng rất tiện.
Một dải giấy nhỏ màu vàng nghệ được đặt trên xe ngựa, Lý Hỏa Vượng cắn lòng bàn tay, thấy bùa chú trong lòng bàn tay bắt đầu chép lại.
"... Bản thể của trời và đất, bản chất của mặt trăng và mặt trời, trời đất hợp lại, ánh sáng của mặt trăng và mặt trời hợp lại!"
Lý Hỏa Vượng niệm trong lòng xong, hắn cầm lá bùa rồi vỗ con ngựa trước mặt, ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nghe thấy có tiếng thì thầm bên tai.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghe rõ, con ngựa đen kéo xe đột nhiên hí lên một tiếng, một dòng máu màu tím sẫm chảy dọc trên da của nó, nó điên cuồng phóng về phía trước.
Gió mạnh thổi bay chiếc mũ gạc đen trên đầu Lý Hỏa Vượng, nửa khuôn mặt hắn lộ ra.
Nghe thấy tiếng cót két của bánh xe, Lý Hỏa Vượng, người đang giữ ngựa, không khỏi căng thẳng.
"Cứ phóng đi thế này, xe ngựa sẽ không bị đổ chứ?"