Những người nữ nhân đó vô cùng thành kính, bọn họ chắp hai tay trước ngực, giơ lên ngực, trán, đầu, sau đó cúi rạp xuống đất. Ngày nào cũng như vậy, cúi rạp nhiều đến nổi làm cho phiến đá bị trũng xuống ở nhiều chỗ.
Thính giác của Lý Hỏa Vượng nhạy bén, những lời van xin trong miệng bọn họ đều nghe thấy hết.
“Ông Thành Hoàng, cầu xin ông, cứ cho đại một người nam nhân đến chuộc con thành tiểu thϊếp đi.”
“Cầu xin ông Thành Hoàng, tội nghiệp, tội nghiệp cho nữ tử nhỏ bé. Kiếp sau con muốn đầu thai thành nam nhân, cho con thành nam nhân đi.”
Lý Hỏa Vượng đứng bên ngoài miếu Thành Hoàng, nhìn từ xa vào bên trong một cái, ba ông Thành Hoàng mặt đen cầm nguyệt nha bài ngồi giữa miếu thờ.
Đầu trâu mặt ngựa khổng lồ và đầy sự áp bức đứng hai bên bọn họ. Nhìn thế nào ông Thành Hoàng này cũng không giống sẽ thỏa mãn nguyện vọng tồn tại của bọn họ.
Lý Hỏa Vượng dùng roi quất vào mông ngựa một cái, xe ngựa từ từ đến gần miếu Thành Hoàng. Ở đó có mấy người đang dựng quầy hàng, đó không phải bói toán, đoán chữ mà là bán sách hoàng lịch được viết hộ.
(Sách hoàng lịch: sách nói về ngày tháng.)
Lý Hỏa Vượng rất nhanh đã tìm được tên mù họ Trần người đã từng gặp qua một lần, hắn đang ngồi xổm ở đó bói cho một nữ nhân.
“Số mệnh này của ngươi… Không tốt, không tốt rồi. Cái gọi là nữ nhân khắc phu quân, hoa sen không sống nổi nơi khô cằn, không ăn cơm hai nhà thì cũng cọ ba nồi.”
Lúc tên mù họ Trần nói xong thì lắc đầu, đương nhiên dẫn đến đối phương mắng mỏ, hắn cũng không phiền lòng mà bình tĩnh ngồi đó đợi người khác mắng xong.
Sau khi đợi người nữ nhân đó rời đi, hắn dùng đôi màu trắng nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Đừng nhìn ta như vậy, ha ha ha ta chỉ lo được việc bói mệnh, không lo được việc giải mệnh đâu.”
Tuy rằng đối phương là người mù, nhưng Lý Hỏa Vượng lại có cảm giác bị nhằm chằm chằm.
“Ha ha ha, chàng trai trẻ này. Nếu ta tính không nhầm, thì ngươi chính là quý nhân đến đưa gương bát quái cho ta nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng sốt ruột mà đi, không muốn nói nhảm với hắn nữa. Móc ra gương bát quái trong xe bò ra, đặt lên trên quầy của hắn.
Tay mò đi mò lại hai tấm vải đầy nếp nhăn, lúc mò được gương bát quái. Trên gương mặt già nua của tên mù họ Trần lập tức lộ ra một nụ cười khó coi.
“Không tệ, không tệ, đây chính là cái mà ta làm mất. Đúng rồi, tên lừa đảo giả làm cháu gái của ta đâu?”
“Hắn chết rồi, bị ta làm chết rồi.”
Nghe được tin của đáng mừng này, lập tức tên mù họ Trần vui đến mức bật cười thành tiếng:
“Ha ha ha, tốt! Chết thì tốt! Ức hϊếp mắt ta mù, giả làm cháu gái ta để lừa ta! Đáng đời gặp báo ứng!”
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Trung xem thường hừ một tiếng.
“Thuộc hạ thất bại!”
“Sư phụ Trần, lúc trước ngươi và Thác Bạt huynh đã từng nói, vẫn mong làm tròn lời hứa.”
“Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên. Ta nào dám mồm mép bịa đặt với người của Giám Thiêm Ti.”
Nói xong, hắn cúi đầu lấy sọt tre bên cạnh lục lọi.
Rất nhanh, một quyển sách cột dây màu xanh đậm được tên mù họ Trần đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng bằng hai tay.
“Đây là công pháp mà trước nay bổn quan không bao giờ lưu truyền ra ngoài. Ôi… Đáng tiếc… Từ sau khi ông tổ sư phát điên một cách khó hiểu, tượng đát sét này ngã rồi, lòng người cũng tiêu tan.”
Lý Hỏa Vượng mở ra lật từng tờ, phát hiện ra phương phát vẽ bùa, vẽ thế nào đọc thế nào. Có tác dụng gì, dùng máu gì dùng giấy nghệ gì, trên đó đều viết rất rõ ràng.
Công năng cũng có thể nói là khá lẫn lộn. Trấn giữ, xua đuổi tà ma, y thuật bói toán thì không nói, đến cả cất xây nhà cũng có.
Công năng rất đầy đủ, hơn nữa thứ cần thiết đơn thuần chỉ là máu của bản thân với giấy nghệ, chỉ không biết hiệu quả thế nào thôi.
Nhưng bùa này có chút kỳ lạ, không giống với bùa chú của tiểu tử La Giáo. Mỗi một bùa chú, trong kiểu chữ bị bóp méo, đều ẩn giấu gương mặt người vô cùng méo mó và không rõ ràng.
Lúc mà Lý Hỏa Vượng lên tiếng hỏi, tên mù họ Trần đó đã nói rồi:
“Chàng trai trẻ, nói được làm được. Thứ tôi cho, cái nào có ích nhất định sẽ có ích nhưng cũng có kiêng kỵ đó.”
“Trước hết, bất kỳ bùa chú nào ở đây, trong một ngày đều không thể vượt quá ba lần. Còn nữa nha, không quan tâm lúc bản thân ngươi là vẽ bùa, hay là dùng bùa, đều không thể nhìn.”
“Vậy nếu ta xem thì sao?”
Lý Hỏa Vượng hỏi.
“Xem?”
Tên mù họ Trần khẽ cười mấy tiếng, dùng hai mắt trắng xóa nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Vậy bùa sẽ sống dậy, chắc chắn nó nhìn chằm chằm ngươi. Muốn được sống, nhất định chỉ có thể như tôi vậy, phế đi đôi mắt này.”
Sau khi nghĩ đến được và mất, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng không có chút thay đổi mà chỉ gật đầu:
“Vậy cũng được.”
Nói xong, hắn dùng tay quất mông ngựa một cái, định bắt đầu lên đường.
“Hửm? Này cũng được?”
Tên mù họ Trần sững sỡ một lát, rõ là không ngờ rằng đối phương sẽ phản ứng như vậy.
“Ôi, đừng vội mà. Nếu ngươi giúp ta báo được thù vậy là ta nợ người rồi. Đương nhiên phải trả lại, con người của ta không thích nợ nần người khác. Như thế này đi, ngươi ngồi xuống, tên mù ta giúp ngươi bói mệnh.”
“Không cần!”
Lý Hỏa Vượng vô ý thức dùng tay sờ lên mặt nạ đồng xu trên mặt.