Lý Hỏa Vượng gật đầu với ánh mắt kiên định, ngay lúc này đây hắn đã tìm được mục tiêu, phải nhanh chóng trở thành Canh Kỳ trong Giám Thiên Ti để lấy được tất cả thông tin liên quan đến Tọa Vọng Đạo.
Đem hết những thông tin này lặp lại trong đầu mình một lần, Lý Hỏa Vượng hỏi lại:
“Mạo muội hỏi Thác Bạt huynh, nâng cấp thân phận ở trong Ti được tính như thế nào?”
Thác Bạt Đan Thanh gắp một miếng thịt gà để vào trong miệng, trên mặt nở nụ cười hi ha.
“Biết ngay ngươi sẽ hỏi như vậy, Nhĩ hiền đệ à, ta biết ngươi muốn báo thù nhưng cơm ấy, phải ăn từng miếng một, không được gấp gáp.”
“Sự thay đổi thứ hạng trong Giám Thiên Ti đều do sư phụ của Ký Tương đại nhân khâm Thiên Giám đại nhân phê duyệt từng cái một.”
“Nói tóm lại thì ngươi nhận bao nhiêu việc làm được bao nhiêu việc trong Ti đều sẽ ghi chép lại. Cảm thấy ngươi đủ rồi thì sẽ để ngươi một cấp.”
“Đúng rồi, ngươi đừng cho rằng, sự thăng cấp của chức vị có liên quan đến năng lực cao thấp. Chỉ cần không phải hy sinh tính mạnh cho Ti, thì năng lực có cao đến mấy, thì cũng chỉ có thể làm một con Quý thốt nhỏ nhoi thôi.”
“Lúc mới đấu ấy, thăng cấp nhanh lắm, về sau thì sẽ chậm lại. Việc lần trước ngươi làm không tệ lắm, chỉ cần tiếp tục cố gắng, nhiều nhất là nửa năm thôi thì ngươi có thể thăng lên Nhâm Ngũ rồi.”
“À, cũng đừng xem thường các cấp bậc này. Thẻ bài không giống nhau thì địa vị cũng sẽ không giống nhau. Không ít người gia nhập vào Giám Thiên Tỉ, không phải chỉ vì thù lao thôi đâu.”
“Nửa năm?”
Lý Hỏa Vượng đợi không được nửa năm đó, nửa năm mới được thăng lên Nhâm Ngũ, vậy có trời mới biết phải mất bao lâu mới thăng lên được Canh Kỳ?
“Thác Bạt huynh, nửa năm thì lâu quá, có cách nào khác để được thăng cấp nhanh hơn không? Thù lao ít cũng chẳng sợ, ngày nào mà không loại trừ Toạ Vọng Đạo thì ta không yên lòng ngày đó.”
“Ừm….”
Thác Bạt Đan Thanh nâng ly rượu lên suy nghĩ gì đó.
“Được, vậy thì ta phá lệ một lần. Ở đây có một vấn đề nan giải khó giải quyết, vốn lẽ là ta sẽ đi đó, nếu như ngươi có thể giải quyết thì ta nói vài lời tốt với Ký Tướng đại nhân, có lẽ có thể cho ngươi thăng cấp lên Nhâm Ngũ.”
Nói đến đây, Thác Bạt Đan Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
“Đợi tiểu tử ngươi quay về rồi, ta dẫn ngươi đi xem thân phận sau khi được thăng cấp tốt như thế nào.”
Thấy mình đã đạt được mục đích, Lý Hoả Vượng tươi cười, đem ly rượu trong hơi hạ thấp xuống, cụng vào ly của người đối diện.
“Cảm ơn Thác Bạt huynh đã thành toàn, ta kính Thác Bạt huynh một ly.”
Dứt lời thì ly rượu tự nhiên cũng rất nhanh chạm đáy, hai nén hương trôi qua, Thác Bạc Đan Thanh loạng choạng đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Thôi được rồi, nhớ đi sớm một chút, địa chỉ cho ngươi rồi, đừng chậm trễ thời gian. Còn nữa, ông Trần bị mù kia đang ngồi đợi ở miếu Thành Hoàng thành Ngân Lăng, ngươi muốn đem chiếc gương kia trả cho hắn thì ngươi tự mình đi tìm hắn đi.”
---
Nếu Thác Bạt Đan Thanh đã đi rồi, một mình Lý Hỏa Vượng ở lại quán rượu đương nhiên không có ý nghĩa gì.
Hôm nay đã biết được rất nhiều chuyện, hắn phải trở về tiếp thu cho tốt.
Chính vào lúc này, tiếng vỗ tay của Hồng Trung từ bên cạnh truyền đến:
“Không tệ, không tệ, quả nhiên không hổ là một trong Đại Tam Nguyên nha. Lời giả thuyết này, thật giả lẫn lộn, dù cho Lão Tiểu Tử đi điều tra, cũng không tra được điểm đáng ngờ nào.”
Lý Hỏa Thương trừng mắt nhìn hắn một cái, mở miệng sắp nói cái gì đó, tiểu nhị vắt một cái khăn trắng trên vai đi vào.
Thấy tiểu nhị nhìn mình cúi chào, Lý Hỏa Thượng cũng không nói nữa nhấc chân đi ra ngoài phòng. Nhưng vào lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng của tiểu nhị kia.
“Khách quan này. Thức ăn hôm nay không ít còn chưa động đũa nữa. Nhưng có cần giống như lần trước, gói thức ăn lại mang về không?”
Trong chốc lát biểu cảm của Lý Hỏa Thượng trầm xuống:
“Mang gì mà mang! Không mang nữa!”
Mặt tiểu nhị uất ức nhìn Lý Hỏa Thượng rời đi:
“Rõ ràng là lần trước cũng mang, sao hôm nay lại không mang chứ.”
Ngày hôm sau, Lý Hỏa Thượng đang ngồi xe lửa, thuận theo con đường rộng lớn mà đi về phía trước. Đương nhiên miếu Thành Hoàng của thành Ngân Lăng rất nổi bật.
Hắn rất nhanh đã tìm được rồi, miếu thờ cao lớn và uy nghi nằm ở ngã tư đường.
Ngồi trên xe ngựa ngắm nhìn toàn cảnh, miếu được bao quanh ở hàng cây xanh, hoa cỏ, mái màu than. Rất khó tưởng tượng miếu thờ như vậy mà không phải đền thờ tôn giáo gì, mà là miếu Thành Hoàng ở thành nào cũng có.
“A di đà phật, a di đà phật.”
Hòa thượng bên cạnh chắp hai tay trước ngực, đang vái miếu Thành Hoàng kia rất thành kính.
Nhang khói lượn lờ trong cả cái miếu thờ, cư dân thành Ngân Lăng nườm nượp vội đến đây.
Đứng kế bên được một lát, Lý Hỏa Thượng phát hiện người đến đây bái lạy nhiều nhất. Vậy mà trong tòa tháp tinh xảo, trên mặt những người kỹ nữ đó mang theo những hoa văn màu xanh biển.