Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 503: Ý Đồ




“Ồ? Thác Bạt huynh, lần này thì xảy ra chuyện gì?”

Một mảnh giấy được đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, bên trên ghi lại những gì đã xảy ra trong quận thành ở biên giới Đại Lương Quốc.

Nhìn thấy bên trên ghi đầy đủ các thể loại ngớ ngẩn, lông mày Lý Hỏa Vượng từ từ nhíu lại:

“Việc này… chẳng lẽ là Toạ Vọng Đạo?”

Lúc hắn đang suy nghĩ như vậy thì Hồng Trung ngồi bên cạnh không thể ngồi yên được nữa, vẻ mặt ghét bỏ nói:

“Này, này, này cái gì mà Toạ Vọng Đạo? Trên mảnh giấy này thì con đường nào kề bên Toạ Vọng Đạo rồi?”

“Chỉ cần hợp tác mà có chuyện gì đều là do Toạ Vọng Đạo đúng không? Ngươi đơn giản nói thiên tai mấy chục năm một lần cũng là do Toạ Vọng Đại gây ra sao?”

Lý Hoả Vượng lười để so đo với hắn, nhanh chóng kiểm tra qua một lần rồi cất mảnh giấy đi, ngoảnh đầu nói với Thác Bạt Đan Thanh:

“Thác Bạt huynh yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta. Nếu đã gia nhập vào Giám Thiên Ti rồi, nên nếu Ti cần ta thì theo lẽ tự nhiên đó là trách nhiệm của ta.”

Thấy Lý Hỏa Vượng trả lời sảng khoái như vậy, ánh mắt Thác Bạt Đan Thanh hiện lên vẻ khác thường:

“Nhĩ Hiền đệ à, sảng khoái như vậy sao? Không hỏi thử xem thù lao là bao nhiêu à? Ha ha ha, không sợ ta kết liễu mạng của ngươi sao?”

“Đương nhiên là không rồi. Đối với Thác Bạt huynh đây ta hoàn toàn tin tưởng ngươi. Hơn nữa là vì Giám Thiên Ti của chúng ta nên chút thù lao đó thì tính làm gì?”

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói những lời đại nghĩa hào hùng như thế, Thác Bạt Đan Thanh cầm lấy ly rượu, như cười mà như không cười nhìn Lý Hỏa Vượng.

“Cộp”

Hắn đặt ly rượu xuống bàn.

“Nói thẳng ra, chúng ta cũng lười mà quan tâm xem ông hoàng đế kia họ gì tên gì. Mọi người gia nhập vào Giám Thiên Ti cũng chỉ là để có miếng cơm ăn, sẵn tiện có người chống lưng.”

“Nhĩ Hiền đệ à, ta thật sự xem người là huynh đệ trong nhà. Nhưng e rằng lý do ngươi gia nhập vào Giám Thiên Ti khác với chúng ta phải không?”

Lời nói đến đây, bầu không khí mới được thả lỏng trong phút chốc lại trở nên lạnh lẽo.

“Nhàn nhã mà nói thì ngươi đồng ý quá nhanh nên ta đây có hơi nghi ngờ ngươi.”

Vừa khéo Hồng Trung ở bên cạnh nói thêm vào.

Lý Hỏa Vượng đang say bí tỉ nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn biết lúc này hắn phải trả lời cho đúng, nếu như bản thân trả lời sai lệch một tí thôi, nói không chừng manh mối ở Giám Thiên Ti có thể bị đứt đoạn.

Có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu của Lý Hỏa Vượng, bỗng nhiên hình ảnh dừng lại trên một cuốn sách “Sự dối trá.”

(* 骗经 - sự dối trá, tìm kiếm sẽ cho ra kết quả cuốn sách có tên là 江湖奇 - 骗新书 - Giang hồ kỳ truyện - Đỗ biển tân thư, của tác giả 张应俞 - Trương Ứng Du.)

“Tại sao lại gia nhập Giám Thiên Ti à?”

Càng nói hô hấp của Lý Hỏa Vượng chầm chậm trở nên gấp gấp hơn, ánh mắt của hắn ngập tràn hận ý và sát khí:

“Là để đối phó với Toạ Vọng Đạo.”

“Bọn hắn đã lừa dối ta. Lừa gạt hết tất cả mọi người trong Áo Cảnh Giáo của ta. Cuối cùng hãm hại tất cả mọi người chết hết, chỉ có ta là sống sót thôi.”

“Ta hận bọn hắn. Ta nghe nói Giám Thiên Ti sẽ ứng phó Toạ Vọng Đạo cho nên ta mới gia nhập. Ngày nào mà ta không trừ khử Toạ Vọng Đạo thì trái tin ta sẽ không được yên ổn ngày đó.”

Nói đến đây, ly rượu gốm sứ trong tay bị hắn bóp nát.

Mặc dù lý do là giả nhưng lòng thù hận đó hoàn toàn là thật.

Nghe được phản ứng kích động của Lý Hỏa Vượng, Thác Bạt Đan Thanh thở dài một hơi, đặt ly rượu trong tay xuống:

“Thì ra là như vậy, chuyện đó của Tứ Tề ta có nghe qua, không nghĩ rằng sẽ gỡ bỏ quan hệ với Nhĩ Cửu Hiền đệ.”

“y, người làm huynh ta đây lại khiến cho Hiền đệ nhớ lại quá khứ không mấy vui vẻ. Ta sai rồi, ta tự phạt ba ly.”

Nói rồi, Thác Bạt Đan Thanh nâng cao ly rượu, ngửa mặt uống cạn.

Ba ly rượu qua đi, Thác Bạt Đan Thanh lại quay về dáng vẻ say bí tỉ.

“Hiền đệ, ngươi yên tâm đi, nếu ngươi với Tọa Vọng Đạo không hợp thì ta đây sẽ chăm sóc cho ngươi. Sau này chuyện của Toạ Vọng Đạo, trước mắt để ngươi theo, chúc cho Hiền đệ sớm ngày báo thù rửa hận.”

Lý Hỏa Vượng diễn vở kịch này không phải chỉ đơn giản là để vượt qua ải, mà hắn còn có mục đích khác nữa.

Cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, biểu cảm có hơi kích động nói: “Thác Bạt huynh, ta nghe nói trong Ti có một số bí mật của Tọa Vọng Đạo mà người ngoài không thể nào biết được. Ta đã là người của Giám Thiên Ti rồi, không biết có thể cho ta xem một chút không?”

Đây mới là mục đích của Lý Hỏa Vượng, nếu như hôm nay có thể tranh thủ thời cơ lấy được thứ đó thì tốt biết mấy.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Thác Bạt Đan Thanh lộ ra vẻ lúng túng.

“Ối, hiền đệ à, ta biết ngươi có mối hận thù đẫm máu với Toạ Vọng Đạo. Nhưng đây là bí mật mạnh nhất, ngươi cũng chỉ mới là Quý Thốt*, cho dù ta cho ngươi mặt mũi đi nữa thì ngươi cũng phải lên được Canh Kỳ** chứ.”

“Vậy có nghĩa là nếu địa vị của ta ở Thiên Giám Ti lên đến Canh Kỳ, thì tất cả bí mật của Tọa Vọng Đạo đều sẽ để cho ta tìm đọc?”

“Đó là đương nhiên rồi, bộ lễ nghi có lưu giữ đoạn ghi chép lại các cuộc giao nhau giữa Ti và Toạ Vọng Đạo trong hàng nghìn năm qua. Phòng ngừa nghiêm ngặt như vậy vì sợ những tên điên đó sẽ chạy tới đây sửa hết những thứ đó hoặc là thiêu rụi chúng đi.”