Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 502: Trao Đổi




“Trái vải, đây là trái vải.”

Lý Hỏa Vượng lột vỏ ra:

“Ăn đi.”

Sau đó hắn nhét quả vải vào trong miệng mình.

“Sai rồi, không phải là giết mà là ăn.”

Lúc nhìn thấy những ngọn đèn bên ngoài cửa sổ đều đã được thắp lên, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bây giờ cũng đến lúc rồi nên đứng dậy đi ra ngoài.

Vẫn là nơi lúc trước uống rượu với Thác Bạt Đan Thanh, Lý Hỏa Vượng vừa đi vào, nói rõ mục đích đến, lập tức được tiểu nhị mời vào trong.

Hiển nhiên trước đó đã có dặn dò trước, hắn vừa mới đi vào đã có đủ loại đồ ăn ngon và rượu ngon được bưng vào.

Lý Hỏa Vượng ngồi đợi trong một gian phòng trang nhã hơi hướng cổ xưa một lúc thì ngoài phòng vang lên tiếng cười riêng biệt của Thác Bạt Đan Thanh, người chưa tới mà tiếng đã tới trước rồi.

“Ha ha, nhĩ hiền đệ à, lâu rồi không gặp, hoài niệm thật đấy.”

Két một tiếng, cửa mở ra, Thác Bạt Đan Thanh mặc một thân gấm lụa đi vào.

“Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi, toàn là huynh đệ trong nhà mà còn khách sáo gì nữa.”

Nhìn thấy Thác Bạt Đan Thanh trở tay đóng cửa lại, Lý Hỏa Vượng tháo mũ rộng vành màu đen trên đầu xuống.

Nhìn thấy làn da trên mặt nạ đồng tiền của Lý Hỏa Vượng có phần đen phần hồng, ánh mắt Thác Bạt Đan Thanh lộ ra sắc thái khác thường.

Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ nở nụ cười, cầm ấm rượu trên bàn rót cho mình một ly.

“Nào nào nào, uống rượu uống rượu thôi.”

Biết rõ tính cách của đối phương nên Lý Hỏa Vượng cũng không vội.

Lý Hỏa Vượng ngửa đầu uống cạn, cũng may trước khi uống rượu hắn đã cố tình uống nhiều nước rồi, có thể say chậm một chút.

Qua ba tuần rượu, qua ngũ vị đồ ăn, Thác Bạt Đan Thanh nhẹ nhàng khụ một tiếng rồi bắt đầu vào chuyện.

“Nhĩ hiền đệ à, lúc trước ngươi bảo ta hỏi kính Bát Quái có diện mạo không là do một tên mắt mù mũi trâu của Tọa Vong Đạo lừa đấy.”

“Ồ, vậy tên mù kia có phải là họ Trần không?”

“Ôi nhĩ hiền đệ, ta còn chưa nói mà sao ngươi biết thế?”

Lý Hỏa Vượng bưng ly rượu mỉa mai nhìn vào màu đỏ ở phía xa, quả nhiên không ngoài dự tính, lúc trước thân phận Trần mù lòa mà tên này dùng cũng là trộm được.

“Nhĩ hiền đệ à, mũi trâu kia nói công pháp của tấm gương này khởi động rồi, hắn không thể cho ngươi được, nếu ngươi đồng ý trả lại tấm gương này có hắn thì hắn có thể lấy một bộ sách bùa chú đến để đổi.”

“Sách bùa chú gì?”

“Nghe hắn nói trên sách bùa chú này có ghi chép lại các loại bùa chú và chú tự, chỉ cần ngươi học được bộ sách bùa chú này thì sẽ tinh thông mọi thứ như sơn, y, bói, mệnh, tướng này kia.”

Nói đến đây, Thác Bạt Đan Thanh dừng một chút, trên mặt nở nụ cười giả tạo.

“Nhưng mà ta thấy e là lão tiểu tử này chỉ đang khoác lác mà thôi, bộ sách bùa chú kia hữu dụng nhưng chưa chắc đã ghê gớm như hắn nói.”

Lý Hỏa Vượng lấy gương ra, nghĩ đến mất và được nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, hoàn toàn không biết phải cân nhắc thế nào.

Sau khi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng quay sang nhìn Thác Bạt Đan Thanh.

“Thác Bạt huynh, huynh có thể chỉ điểm đôi chút trong chuyện này được không?”

Dù thế nào thì Thác Bạt Đan Thanh cũng được coi là lão giang hồ, có thể nghe thử chút đề nghị của hắn ở phương diện này.

Thác Bạt Đan Thanh cầm đũa gắp một miếng da cá bóng loán nhét vào trong miệng.

“Ừm… Ta thấy chuyện này ngươi nên đồng ý đi. Mặc dù ngoài miệng tên mũi trâu kia không nói nhưng thấy hắn rất xem trọng tấm gương kia, nếu ngươi không đưa hắn thì e là hắn sẽ tìm đến đây đó.”

“Còn nữa, mặc dù pháp khí này tốt, có thể vô bổ với Áo Cảnh Giáo các ngươi nhưng chỉ cần Áo Cảnh Giáo các ngươi chịu ra tay tàn nhẫn với mình thì hoàn toàn không dùng được tấm gương nát này.”

“Trái lại, trong sách bùa này có ghi chép một vài lá bùa đặc thù, có thể bổ sung vào điểm yếu của Áo Cảnh Giáo các ngươi.”

“Hơn nữa là đầu năm nay có thêm bằng hữu thì có thêm nhiều con đường, lỡ sau này tên mù kia có thể giúp được gì đó cho ngươi thì sao.”

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ cẩn thận, phát hiện Thác Bạt Đan Thanh nói thật sự rất có lý.

“Đa tạ Thác Bạt huynh đã chỉ điểm.”

“Đều là huynh đệ trong Ti, còn khách sáo gì nữa. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì sau này có chuyện gì tốt hãy nhớ đến ca ca là được rồi.”

Thác Bạt Đan Thanh vừa nói vừa cầm ly rượu lên.

Hai người uống như vậy, mối quan hệ lại gần gũi thêm đôi chút.

Lúc ăn no rồi, Thác Bạt Đan Thanh đã say khướt mới nghiêm mặt lại.

“Nhĩ hiền đệ, chúng ta nói chuyện linh tinh nhảm nhí xong rồi, giờ vào chuyện chính thôi. Nếu ngươi muốn đi lên trên thì cũng phải chịu khó một chút, đúng chứ? Đúng lúc phía Nam vừa có vài chuyện cần ngươi giải quyết đây.”

---

Nghe Thác Bạt Đan Thanh nói như vậy, tinh thần của Lý Hỏa Vương phấn chấn hẳn lên. Vì cớ gì mà lúc trước bản thân bỏ ra rất nhiều sức lực chỉ để gia nhập vào Giám Thiên Ti? Chẳng phải là vì để lấy được sự tín nhiệm của Giám Thiên Ti và lấy được thông tin của Bắc Phong sao.

Nếu gối đã dâng tới tận trên đầu rồi thì không lý gì mà không kê cả.