Lúc thì mặt người nhiều hơn, lúc thì mặt thú nhiều hơn, số lượng mắt cũng lúc ít lúc nhiều.
Đại Thần giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hỏa Vượng, càng ôm càng chặt, siết đến mức hắn gần như không thở nổi.
“Tướng công.”
Tay kia vươn ra sau, đẩy từng ngón tay của Lý Hỏa Vượng ra khiến thanh tử tuệ kiếm của hắn rơi xuống đất.
Khăn màu trắng trên cổ tay nàng bị cởi xuống, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt không có mí mắt của Lý Hỏa Vượng.
Sau đó một đầu lưỡi trơn ướt cạy hàm răng Lý Hỏa Vượng.
“Tướng công, chúng ta chờ ngươi, chờ đến ngày trị khỏi cho ngươi.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng trở tay ôm lại nàng, nhìn con mắt họ hèo vừa to vừa dài kia, hắn càng ôm chặt hơn.
Dù cuộc sống và thế giới cực kỳ thê thảm và tuyệt vọng, thậm chí mỗi phần trong cuộc sống của Lý Hỏa Vượng đều được đúc từ sự thống khổ nhưng chẳng có ai muốn chết cả.
Ở một vài lúc, chỉ cần có người khẽ kéo họ về một chút thì có thể cứu vãn cả một bi kịch.
Cuối cùng Đại Thần vẫn đi nhưng Đại Thần để Màn Thầu và bó xe ngựa Hắc Thái Tuế kia ở lại.
Lý Hỏa Vượng ngồi dưới đất sững người nhìn bầu trời không một khe hở, rất lâu sau hắn lại cầm thanh tử tuệ kiếm lên.
Nhìn nửa mũi dao trên thanh kiếm bên cạnh mình, sắc mặt Lý Hỏa Vượng chợt trở nên méo mó, hắn chợt nhấc kiếm giơ lên không trung, nhắm thẳng vào một con bồ câu màu đen trên xà nha.
“Bồ câu?”
Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ vậy thì con bồ câu kia bay xuống, đậu trên vai Lý Hỏa Vượng.
“Cúc cúc cúc cúc…”
Lúc này Lý Hỏa Vượng mới nhận ra trên chân con bồ câu đen này có cột một tờ giấy nhỏ.
Trên đó có một chữ giáp cốt, trông như chữ thiên có thêm một con mắt bên dưới vậy.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở tờ giấy ra, nhìn thấy nội dung trên đó thì thầm giật mình, dắt xe ngựa ra khỏi miếu hoang.
Đây là bồ câu đưa tin của Thác Bạt Đan Thanh, hắn thông báo Lý Hỏa Vượng đến thành Ngân Lăng một chuyến, gặp nhau ở chỗ cũ.
Thứ này khiến Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại, kế hoạch của mình là thông qua Giám Thiên Ti để tìm Bắc Phong.
Sự không cam lòng chạy lên đầu đè nén sự đau khổ và tử ý trong mắt Lý Hỏa Vượng giờ phút này.
“Đi thôi Màn Thầu, cái chỗ chết tiệt này muốn giết ta, không dễ vậy đâu!”
“Bây giờ ta không còn gì nữa thì sợ gì chứ, dù có chết thì ta cũng phải chọc được một lỗ thủng!”
“Một ngày nào, một ngày nào đó ta sẽ thoát khỏi thân phận tâm tố này, đến lúc đó, đến lúc đó…”
----
Thành Ngân Lăng vẫn phồn hoa như vậy, Lý Hỏa Vượng dắt xe ngựa, đội mũ rộng vành bước đi trong đám đông, không nổi bật cho lắm.
Đám đông xung quanh khiến Màn Thầu rất sợ hãi, nó cụp đuôi trốn dưới xe ngựa, chậm rãi chạy theo xe ngựa về phía trước.
Chờ khi đến một khách sạn, Lý Hỏa Vượng lấy bạc vụn đã chuẩn bị sẵn trên xe ngựa để thanh toán tiền thuê phòng.
Trên xe đã chuẩn bị xong cả, chẳng những bạc mà còn cả quần áo thay giặt, thậm chí còn có cả lương khô này kia nữa.
“Xoẹt…”
Rèm xe bị vén lên, Hắc Thái Tuế bị trói gô xuất hiện trước mặt hắn, Lý Hỏa Vượng cầm thịt khô trong tay nhét vào trong khe hở trên cơ thể bị chất nhầy phủ kín của nó.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lấy đao ra, cắt một miếng to rồi nhét vào miệng bắt đầu nhai nuốt. Thịt của Hắc Thái Tuế vừa khó ăn vừa buồn nôn nhưng hắn cũng đã quen với nó rồi.
Bị Lý Hỏa Vượng ăn nhiều như vậy nhưng trông Hắc Thái Tuế cũng chẳng ít hơn bao nhiêu.
Lý Hỏa Vượng dùng tay kiểm tra lại gân trâu trói nó rồi nói với Hắc Thái Tuế ở đối diện:
“Có nghe thấy không? Bây giờ ta nói, ngươi lặp lại được không?”
Đối mặt với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Hắc Thái Tuế không có bất kỳ biểu thị gì, vẫn ngọ ngoạy cơ thể buồn nôn kia, dùng từng khe trên cơ thể để nhả ra chất lỏng đặc dính dơ bẩn.
Đừng nói là phát ra tiếng, ngay cả phản ứng cũng chẳng có.
Lý Hỏa Vượng suy tư sờ lên bụng mình.
“Chẳng lẽ chỉ có Hắc Thái Tuế vào trong bụng ta mới có thể biết chữ ư? Hay là vì thính giác của ta quá nhạy cảm nên chỉ có ta mới nghe được nó?”
Hắn cũng không biết người khác ăn Hắc Thái Tuế sẽ như thế nào, mình thế này được coi là bình thường hay là khác thường.
Lý Hỏa Vượng kéo rèm lại, ngồi xổm xuống nói với Màn Thầu:
“Trông kỹ nhé, nếu Hắc Thái Tuế mà động đậy linh tinh hoặc có người định tới gần thì ngươi kêu lớn lên, ta ở ngay trong phòng bên cạnh.”
“Gâu gâu!”
Màn Thầu ngoắt đuôi nhảy lên.
Lý Hỏa Vượng giơ tay xoa đầu Màn Thầu rồi quay người đi vào trong phòng trọ.
Hắn mở cửa sổ ra nhìn phường thị náo nhiệt bên dưới, Lý Hỏa Vượng lấy một quyển sách từ trong ngực ra:
“Tam Tự Kinh.”
Lý Hỏa Vượng cũng không biết dạy như vậy thì Hắc Thái Tuế trong bụng mình có học được hay không nhưng ít nhất thì cũng phải thử một chút, thử vài cái cũng đâu có gì xấu đâu.
Chỉ cần dạy tốt thì nói không chừng sau này Hắc Thái Tuế có thể giúp đỡ được không ít trong chuyện của mình.
Dù không giúp được thì chỉ cần nó không gây phiền phức, vậy cũng coi như đạt được mục đích rồi.
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn, cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên…”
Một cái xúc tu màu đen nhúc nhích chui ra từ trong rốn của Lý Hỏa Vượng, lắc lắc rồi lại chui trở vào.