Khi Lý Hỏa Vượng tìm thấy thêm mấy xâu đồ nướng đã nguội, hắn vừa ăn vừa đi về phía vòm cầu.
Đúng lúc này có mấy thiếu niên đi qua, bọn chúng vui cười đứng từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ. Đột nhiên có một hòn đá nhỏ ném trúng người Lý Hỏa Vượng.
“Ha ha ha! Người điên! Qua đây, hút thuốc không?”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên há miệng cười.
“Ha ha ha! Đúng vậy! Ta điên! Ta chính là người điên! Ha ha ha!”
---
Lý Hỏa Vượng điên cuồng hất đồ ăn trong tay, nhảy lên một chiếc xe, tiếng cảnh báo của chiếc xe kia vang lên.
“Ta là tên điên, ta là một tên tâm thần!”
Giọng Lý Hỏa Vượng truyền đi thật ra.
Hành động kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, lúc chủ xe cầm chổi chạy tới, liên tục đánh lên người Lý Hỏa Vượng, người xung quanh càng đến vây xem nhiều hơn.
Ngay khi tiếng cười ngày càng điên cuồng hơn, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một cô bé đáng yêu, mẹ của nàng đang nắm tay nàng đi lách qua, giữa mái tóc có kẹp một cái kẹp tóc hoa anh đào cực kỳ quen thuộc.
Giây phút nhìn thấy nàng, vẻ mặt cực kỳ phấn khích của Lý Hỏa Vượng dần biến mất, bị sự đau khổ thay thế nó.
Sau đó hắn nhảy xuống xe, không thèm nhìn chủ xe đang đánh mình, ôm đồ ăn trong tay rời đi.
Lúc đi vào hầm cầu, Lý Hỏa Vượng dùng chút nước sông kia rót đầy trà sữa, bắt đầu uống một cách chết lặng.
Bánh bao có mùi hơi lạ, chắc là thiu rồi nhưng hắn cũng không quan tâm, còn việc mình đang ăn cái gì thì hắn cũng không quan tâm nốt.
Chỉ chút đồ này thôi nhưng Lý Hỏa Vượng lại ăn rất chậm, như thể đang thưởng thức tỉ mỉ mùi vị trong đó vậy.
“Chú ơi?” Lý Hỏa Vượng quay lại, nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng ở ngay đầu hầm cầu.
Dưới ánh nắng mặt trời chói mắt, trông cả người nàng như đang phát sáng vậy.
Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt đáng yêu của nàng, theo bản năng thốt ra: “Mười tám tháng chạp?”
Cô gái nhút nhát bất an nói: “Ta, ta không phải tên Mười Tám Tháng Chạp. Ta, ta tên là Lưu Vũ Hoan, mẹ ta gọi ta là Hoan Hoan.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng dậy, Lưu Vũ Hoan lập tức sợ hãi lùi lại vài bước.
Nàng vội cởi cặp sách xuống, dùng một tờ giấy lót dưới đất trước, sau đó lấy một túi đồ ăn vặt ra đặt lên tờ giấy đó.
Sau khi làm xong mấy cái này, nàng hơi hốt hoảng nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng rồi vội vã chạy khỏi đó.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn thử, phát hiện trong túi nhựa màu trắng kia là ba cái bánh bao, hơn nữa còn là bánh bao hình con heo chỉ có học sinh tiểu học mới mua được.
Lý Hỏa Vượng hiểu ý cười một tiếng, khom lưng cầm lên, mở túi nhựa bắt đầu ăn.
Bánh bao còn nóng, chắc là mới ra khỏi l*иg hấp không lâu, đây không phải là đồ ăn thừa của nàng mà là nàng cố tình đi mua nó.
Lý Hỏa Vượng ngồi yên ở đó, ăn cẩn thận từng miếng một. Bánh bao này nhân thịt, ăn rất ngon.
Ăn một hồi, hoàn cảnh xung quanh Lý Hỏa Vượng lại thay đổi, hắn phát hiện ra mình đang ngồi trong một vũng bùn trên đường, trong tay đang cầm một quả bóng bùn để gặm.
“Ha ha.” Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ lắc đầu, tiếng tục gặp sạch từng miếng bóng bùn trong tay.
Sau khi ăn xong, Lý Hỏa Vượng quay trở về miếu, nhìn chăm chú vào một ảo giác khác, dứt khoát kiên định cầm thanh kiếm trên mặt đất lên.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, tiếng bước chân kia vẫn quen thuộc.
“Miểu Miểu?” Lý Hỏa Vượng xách kiếm xông ra ngoài thì thấy được một người không thể ngờ tới được, đó là Đại Thần đội khăn cô dâu màu đỏ.
Lúc này trời mưa bên ngoài đã dừng lại nhưng khăn cô dâu màu đỏ của Đại Thần lại ướt, hai vệt nước trượt xuống từ hai hốc mắt.
Lý Hỏa Vượng đứng trước miếu với biểu cảm phức tạp, nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh đó: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Gâu gâu!” Màn Thầu ngoắt ngoắt đuôi chui ra từ sau xe ngựa, nó liên tục lắc nước mưa trên người, vui vẻ chạy về phía Lý Hỏa Vượng.
Cơ thể Màn Thầu uốn người một cái rồi nhảy lên, không ngừng dùng chân in ấn hoa mai bằng bùn lên trước người Lý Hỏa Vượng.
Lúc này Đại Thần vén xe ngựa bên cạnh lên, Hắc Thái Tuế bị gân trâu trói lại xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nàng dắt xe ngựa bước tới, dùng giáp móng tay lạnh lẽo, vừa đen vừa bén kéo Lý Hỏa Vượng đi vào trong cái miếu đổ nát.
Chờ đi khi đến được nơi khô ráo duy nhất trong miếu, Đại Thần lấy khăn mặt ra lau khô nước mưa và nước bùn trên người Lý Hỏa Vượng, sau đó lại lấy một bộ quần áo, dép và vớ mới tinh trên xe ngựa.
Nàng hầu hạ Lý Hỏa Vượng mặc vào, sau đó choàng một đạo phục cũ màu đỏ lên người Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi nàng cúi đầu xuống cài đai lưng cho Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng duỗi tay ra xốc khăn cô dâu màu đỏ của Đại Thần lên.
Gương mặt như đóa hoa ăn thịt người của Đại Thần lập tức hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhưng mà cánh hoa và nụ hoa của đóa hoa này như được tạo thành từ vảy rắn, gai nhím và một vài thứ tương tự khác.
Giữa đóa hoa là non nửa gương mặt đang chảy nước mắt của Bạch Linh Miểu, nàng đau khổ nhìn Lý Hỏa Vượng, đối lập với nửa gương mặt người này là một nửa gương mặt hình thú.
Đồng thời bộ phận trên mặt nàng cũng không phải là không đổi, theo thời gian trôi qua, nó cũng đang dần chuyển đổi và biến hóa.