Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để tâm tới ảo giác hai người này, trong đầu hắn hiện lên những cảnh tượng trong ảo giác hắn bị biến thành ăn mày cùng với ánh mắt lạnh như băng của Bạch Linh Miểu ngày hôm qua.
Người nhà không cần mình nữa, hơn nữa mình còn hại Bạch Linh Miểu không còn người thân, bản thân mình chính là tai họa, ai chọc vào thì người đó xui xẻo, gặp tai họa.
“Choeng.”
Tử Tuệ kiếm tỏa ra sát khí được rút ra, Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát hình ảnh phản chiếu của bản thân trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nghĩ đi nghĩ lại, một câu hỏi xuất hiện ở trong đầu:
“Người sống vì điều gì chứ? Nếu như mình sống đau khổ như vậy thì bây giờ mình còn sống tiếp để làm gì?”
Trong khoảnh khắc này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Kim Sơn Hoa, Bành Long Đằng, hòa thượng, Hồng Trung chia ra đứng ở bốn phía, vây quanh Lý Hỏa Vượng.
“Này này này, ngươi muốn làm gì vậy hả? Lý tiểu tử, ngươi tỉnh táo lại đi.”
Hồng Trung hoảng hốt vội vàng thuyết phục.
“Đúng vậy, đạo sĩ, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi cảm thấy sống không có ý nghĩa thì ngươi có thể xuất gia làm hòa thượng mà, cần gì nhất quyết tìm chết chứ?”
Bành Long Đằng im lặng đứng đó, nàng dùng tứ chi làm ra động tác coi thường với hắn.
Kim Sơn Hoa vẫn ngậm miệng không nói lời nào, dùng ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào mặt bên của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không để ý tới bọn họ, chỉ ngắm nhìn thanh kiếm ở trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ điều gì. Chưa bao giờ hắn lại nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống của mình.
“Trời ơi, đó cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đại trượng phu lo gì không có vợ, cho dù ngươi không có bọn họ nhưng chẳng phải là ngươi vẫn còn chúng ta hay sao!”
Hồng Trung cợt nhả áp sát tới gần, dùng ngón tay chọc vào l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng.
Nghe được lời này, vẻ mặt cứng ngắc của Lý Hỏa Vượng trở nên dữ tợn vô cùng, “vù” một cái, trường kiếm sắc bén chém qua thân thể Hồng Trung, chém tượng bùn phía sau thành hai nửa.
Ánh sáng lạnh lẽo bay múa trong màn mưa, Lý Hỏa Vượng gần như đã phát điên chém liên tục lên Hồng Trung không có mặt không có mặt, Bành Long Đằng không đầu, Kim Sơn Hoa không có nửa người dưới và hòa thượng không ác.
Chẳng qua mặc kệ Tử Tuệ kiếm sắc bén tới mức nào, Lý Hỏa Vượng chém mạnh tới đâu thì hắn vẫn không thể tổn thương tới mấy người bọn họ.
“Các ngươi! Đều là vì các ngươi! Rốt cục các ngươi là thứ gì?! Vì sao cứ bám theo ta mãi vậy!”
Lý Hỏa Vượng nổi giận gầm thét, âm thanh vang vọng trong ngôi miếu đổ nát.
“Vì sao hết lần này tới lần khác ta là Tâm Tố! Vì sao hết lần này tới lần khác là ta mắc bệnh! Dựa vào đâu mà cứ là ta! Rốt cục ta đã làm sai điều gì! Vì sao không phải là người khác cơ chứ! Ta chỉ muốn sống một đời yên ổn! Vì sao lại khó khăn như vậy!”
Sau những cú chém liên hồi, Lý Hỏa Vượng lảo đảo ngã ra đất, thanh kiếm trong tay bay ra xa mấy mét.
Hắn ngã trên đất, không động đậy được nữa, hắn mệt, rất mệt!
Thế nhưng rõ ràng là hắn đã rất buồn ngủ rồi nhưng hắn làm như nào cũng không thể ngủ được, đầu óc không ngừng giật giật.
Hồng Trung nhích lại gần, ngồi xổm an ủi:
“Không có chuyện gì đâu, sau này chỉ cần ngươi nghe theo ta, muốn bao nhiêu người phụ nữ ta sẽ lừa gạt cho ngươi từng đó.”
Lần này Lý Hỏa Vượng không hề phản ứng kích động lại nữa, chỉ lặng lẽ nằm yên trên mặt đất, mí mắt không thèm nháy một cái.
Đột nhiên không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, nhanh chóng thay đổi. Chờ khi Lý Hỏa Vượng lấy lại bình tĩnh thì phát hiện ra bản thân đã nằm ở dưới vòm cầu âm u ẩm ướt rồi.
Nhìn những cảnh vật xung quanh, Lý Hỏa Vượng mở miệng ra nở nụ cười khổ, ban đầu không có tiếng, sau dần phát ra tiếng.
“Haha…”
Cười đang điên cuồng cười, hắn đột nhiên cảm thấy khát nước, rất khát. Lý Hỏa Vượng đứng lên, đi tới bên cạnh hồ nước.
Bởi vì trời mưa nên mực nước dâng cao, Lý Hỏa Vượng nằm xuống, chúi đầu vào trong, uống từng ngụm từng ngụm.
Sau khi uống no nước, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy đói. Hắn đứng lên, dùng tay vuốt mặt một cái, đi ra phía bên ngoài vòm cầu.
Sau cơn mưa trời trong xanh, không khí tươi mát vô cùng, do vậy nên số lượng người đi trên đường cũng nhiều hơn.
Khi Lý Hỏa Vượng quần áo tả tơi, người ngợm bẩn thỉu đi ra ngoài, dường như quanh người hắn có một lớp tường ngăn, không ai dám tới gần hắn năm mét cả.
“Lại là tên điên này...Bên trật tự đô thị làm ăn kiểu gì vậy hả, không quản lý à.”
“Đừng để hắn nghe được, tên điên này tai thính lắm đó.”
“Hắn cũng là một người đáng thương, ôi.”
Lý Hỏa Vượng không quan tâm tới phản ứng của những người này, đi tìm kiếm đồ ăn trên đường phố.
Cuối cùng hắn dừng lại ở cạnh một thùng rác, hắn duỗi tay mở nắp thùng rác màu xanh lá ra, cúi đầu xuống tập trung tìm đồ ăn dành cho mình.
Hiện giờ mọi người khá lãng phí đồ ăn, rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã tìm được hai cốc trà sữa chưa uống hết và một cái bánh bao chay mới cắn một miếng.
“Tách!”
Ánh đèn flash lóe lên, một người đàn ông miệng ngậm thuốc lá cầm điện thoại di động trong tay, ngón tay liên tục lướt trên bàn phím, đăng lên trên Wechat Moment.
“Mau xem này, Tê Lợi ca* phiên bản mới.”
*Trình Quốc Vinh, người được gọi là người ăn mày đẹp trai nhất Trung Quốc vào năm 2010.