Thế nhưng khi thấy những vết thương đang rướm máu trên người Lý Hỏa Vượng, nàng dừng mọi hành động lại, dùng hai tay che mặt của mình, từ từ ngồi xổm xuống đất, khóc tu tu.
Một người đứng, một người ngồi xổm, hai người cứ yên một chỗ như vậy.
Lý Hỏa Vượng đứng ở đó lặng lẽ nhìn mái tóc màu trắng của Bạch Linh Miểu, giờ phút này chỉ có hắn mới biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.
Tình cảnh này duy trì rất lâu, không gian xung quanh cũng dần tối.
Qua hồi lâu, Bạch Linh Miểu nghẹn ngạo đứng lên, không buồn nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, đi ra phía ngoài cửa.
Lý Hỏa Vượng ngăn nàng lại:
“Không, ngươi không cần đi, nơi này là thôn Tim Trâu, là nhà của ngươi, người phải đi là ta.”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng xoay người rời khỏi, hắn không định mang theo thứ gì cả.
“Thật ra ngươi đã sớm nghĩ thấu rồi phải không? Chỉ cần ngươi nói ra thì sợ rằng duyên phận giữa ngươi và Bạch Linh Miểu sẽ kết thúc. Vì sao ngươi vẫn muốn làm như vậy chứ?”
Biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng cứng đờ như một miếng gỗ, hoàn toàn không quan tâm lời Hồng Trung nói.
“Hiện giờ thì đã hối hận vì đã không dùng mấy lời nói dối mang ý tốt của ta chứ?”
“Nói dối chính là nói dối, không có ý tốt ý xấu gì cả! Ta phạm lỗi thì ta chịu! Làm vậy ta sẽ cảm thấy yên lòng!”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên gầm lên khiến những sư huynh đệ khác ở gần đó giật bắn người.
“Lý Hỏa Vượng, ngươi vừa về đã đi luôn sao? Miểu Miểu rất lo lắng cho ngươi đó, mặc kệ ngươi làm gì thì cũng phải cân nhắc tới cảm nhận của nàng chứ?”
Xuân Tiểu Mãn hỏi.
“Thay ta chăm sóc nàng ấy thật tốt nhé, sau này các ngươi hãy cứ yên ổn sống tại nơi này, tình hình bây giờ rất hỗn loạn, chớ có chạy lung tung.”
Lý Hỏa Vượng đi xuyên qua thôn Tim Trâu, sư huynh đệ đi bên cạnh càng lúc càng nhiều.
Khi Lý Hỏa Vượng lại đi tới đầu thôn, những người khác đều đã tới đủ.
Hắn không chút do dự, lao vào trong cơn mưa to tầm tã.
“Lý sư huynh, ngươi đi đâu vậy, chúng ta có thể đi theo ngươi không?”
“Tất cả đứng lại! Không ai được phép tới đây!”
Tiếng trách mắng của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người đứng yên một chỗ.
Dưới cơn mưa như trút nước, toàn thân Lý Hỏa Vượng ướt sũng, hắn xoay người lại, nhìn tất cả mọi người, sau khi hít sâu vài hơi thì chửi ầm lên.
“Cút đi! Cút xa vào! Tro cốt đều đã đưa tới nơi! Những lời di ngôn ta nhận ở Thanh Phong quán đều đã được chuyển đi rồi! Lời hứa ban đầu ta đã thực hiện xong xuôi! Các ngươi còn muốn ta làm gì hả?!”
“Thử xem trên người ta có chỗ nào không bị thương hay không?! Ta đã làm quá nhiều thứ cho các ngươi rồi! Ta mệt rồi! Đám tàn tật phế vật các ngươi còn định liên lụy ta suốt đời hay sao?!”
Nhìn những gương mặt đau lòng của họ, Lý Hỏa Vượng trên mặt đầy nước đột ngột quay người lại, lao ra khỏi thôn Tim Trâu.
Thật ra sau khi xảy ra chuyện lần này, trên đường trở về, Lý Hỏa Vượng đã hạ quyết tâm rời xa tất cả mọi người.
Hắn không dám để những người khác ở bên cạnh mình nữa, càng thân thiết thì càng sợ hãi hơn. Hắn sợ ngày nào đó bản thân mình sẽ thiêu chết họ giống như người Bạch gia.
Một tên điên không biết bản thân làm gì đã đủ đáng sợ rồi, một tên điên có đủ các loại năng lực thần bí càng đáng sợ hơn nữa.
---
Sau khi ra khỏi núi Ngưu Tâm, Lý Hỏa Vượng lẳng lặng đi men theo con đường đất nhỏ.
Quần áo giấy lẫn lớp da giấy trên người hắn đã bị mục nát do thấm đẫm nước mưa.
Dưới cơn mưa lạnh giá, phần da thịt cháy đen của Lý Hỏa Vượng dần bị trôi đi, để lộ ra phần da thịt non.
Những giọt mưa liên tục rơi vào phần da thịt non, đến lúc này thì Lý Hỏa Vượng đã biết thiên đao vạn quả là gì rồi, thế nhưng hắn không hề có ý định trú mưa, lặng lẽ đi dưới cơn mưa, chịu đựng.
Cơn mưa nhỏ dần, sắc trời cũng dần sáng, Lý Hỏa Vượng ngừng lại trong một ngôi miếu đổ nát. Đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Hắn ngửa đầu lên, nhìn thấy nửa tấm bảng hiệu còn sót lại, sau đó nhìn sang hai câu đối đã phủ đầy rêu xanh. Cho dù chữ viết đã phai màu nhiều nhưng nếu nhìn cẩn thận thì vẫn nhìn ra được.
Vế trên: Sự tại nhân vi hưu ngôn vạn bàn đô thị mệnh
Vế dưới: Cảnh do tâm tạo thối hậu nhất bộ tự nhiên khoan*
*Mọi việc đều là do con người quyết định, không nên nói rằng tất cả mọi thứ đều là do vận số sắp đặt. Con người ta không nên quá cố chấp, nên hiểu đạo lí được mất tiến lùi, có nhiều khi lùi một bước, nhượng bộ một chút thì cơ hội sẽ rộng lớn hơn.
Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, đi vào bên trong. Ngôi miếu này không lớn, chỉ có một bức tượng bùn còn lại một nửa thân, những thứ khác đều đã bị dọn đi.
Hơn nữa trên nóc bị dột, nước đọng trên mặt đất không ít hơn bên ngoài là bao. Toàn thân hắn ướt sũng, đứng ở trong góc không bị mưa dột, mờ mịt nhìn những hạt mưa rơi xuống qua lỗ dột.
“Ngốc hả? Trở thành người cô đơn rồi phải không? Đã sớm nói với ngươi là hãy nghe lời ta đi, không nghe lời người có kinh nghiệm thì ắt sẽ chịu thiệt thòi.”
Hồng Trung không ngừng lòng vòng quanh Lý Hỏa Vượng, không ngừng cười trên nỗi đau của người khác.
Hòa thượng đi tới, lông mày cũ rụp an ủi hắn:
“Đạo sĩ, ngươi cũng không cần phải cảm thấy khó chịu, chuyện này không trách được ngươi, ngươi cũng đâu có muốn giết bọn họ. Sau này làm nhiều việc thiện, đọc A Di Đà Phật nhiều thì Phật Tổ sẽ không trách cứ ngươi đâu.”