Khi lời vừa mới tới miệng, chuẩn bị được nói ra thì Hồng Trung hưng phấn nhảy ra bên ngoài. Hồng Trung không có mặt không có mắt, khoa tay múa chân ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Mau mau mau! Lừa nàng đi! Cứ nói là không tìm được! Nói không chừng người Bạch gia đã đi chạy nạn như lời Lữ ban chủ nói!”
Hai mắt Lý Hỏa Vượng mở lớn, dùng ánh mắt hung tợn trừng Hồng Trung.
“Trừng ta làm gì chứ? Ta đang giúp ngươi mà! Ngươi thử nghĩ mà xem người Bạch gia đã chết rồi, hiện giờ ngươi nói cho nàng biết ngoài việc khiến nàng đau khổ ra thì còn có tác dụng gì khác hay sao?”
“À! Đúng rồi, đúng là có, ngươi làm vậy sẽ khiến nàng hận ngươi, hận không thể giết chết tên hung thủ giết cha là ngươi.”
“Ngược lại, nếu ngươi nói theo lời ta hướng dẫn, chẳng những nàng sẽ không cảm thấy đau lòng, hơn nữa trong lòng vẫn giữ một phần hi vọng.”
---
“Ngươi muốn ta nói dối nàng!”
Nhìn Hồng Trung ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng nghiến răng, rít lên từng chữ từng chữ một.
“Ha ha! Nói dối thì sao chứ? Dựa vào đâu mà ngươi coi thường nói dối? Nói dối có thể làm việc ác thì cũng có thể làm việc thiện! Nếu như ngươi làm theo những gì ta nói, đó chính là lời nói dối mang ý tốt!”
Khi thấy Hồng Trung càng nói càng hưng phấn, hòa thượng ở bên cạnh than thở, đi tới, duỗi tay kéo hắn rời xa Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh?”
Khi cảm nhận được tình hình của Lý Hỏa Vượng có gì đó rất lạ, giọng Bạch Linh Miểu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng duỗi bàn tay trắng nõn, mềm mại của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên trên những ngón tay cháy đen như xác khô của Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa mà. Ngươi đi xa nhà lâu như vậy, chắc chắn là sẽ rất mệt, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì để mai nói.”
Bạch Linh Miểu đỡ Lý Hỏa Vượng đi tới bên giường của mình, không hề ghét bỏ dáng vẻ khủng bố của Lý Hỏa Vượng bây giờ, bảo hắn dùng chăn mền của mình.
Đắp chăn mền tơ lụa, gối lên gối đầu vỏ trấu kêu xào xào, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng hít một hơi, tất cả đều mang mùi thơm quen thuộc trên người Bạch Linh Miểu.
“Lý sư huynh, ngươi dính mưa, để ta đi nấu một bát canh gừng cho ngươi để trừ lạnh.”
Bạch Linh Miểu nói xong, đứng lên định đi xuống nhà bếp.
Lý Hỏa Vượng nhấc tay lên, tóm lấy cổ tay của Bạch Linh Miểu.
“Miểu Miểu, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không? Trong mắt ngươi, người Bạch gia là người như thế nào?”
“Tộc nhân của ta? Mọi người đều rất tốt mà, thường ngày giúp đỡ lần nhau, không giống như những chỗ khác, thường xuyên sinh sự.”
Bạch Linh Miểu trả lời một cách hiển nhiên.
“Lý sư huynh, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
“Ngươi không...cảm nhận được...chuyện gì kỳ lạ hay sao?”
“Không có mà. À, đúng rồi, người Bạch gia vào từ đường nhiều hơn những nơi khác. Lúc ta còn bé vì muốn biết bên trong như thế nào nên đã nhiều lần quấn lấy ông nội, làm nũng ông dẫn ta vào xem, nhưng hắn luôn nói ta là con gái, không thể vào từ đường được.”
Nói tới đây, Bạch Linh Miểu nghĩ đến chuyện gì đó, ngạc nhiên miệng khẽ nhếch lên, theo bản năng dùng tay che miệng lại.
“Lý sư huynh, chẳng lẽ ngươi đã từng gặp mặt họ rồi sao? Hiện giờ họ ở đâu? Cha ta mẹ ta có khỏe không?”
Lý Hỏa Vượng cố gắng hít sâu một hơi, sau đó thở mạnh ra, dường như muốn thở hết những cảm xúc đè nén trong lòng ra, nhưng tiếc là không có tác dụng gì cả.
Hắn rất muốn làm theo những gì Hồng Trung nói, như vậy thì mọi chuyện sẽ chẳng thay đổi gì cả, nhưng hắn không thể làm như vậy được.
“Miểu Miểu, xin lỗi, họ chết cả rồi, là ta giết họ.”
Bạch Linh Miểu ngồi ở mép giường lập tức sững sờ, thân thể cứng đờ như một bức tượng điêu khắc.
Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường thuật lại mọi chuyện với giọng điệu bình ổn nhất. Trong thời gian đó, Bạch Linh Miểu không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ có bàn tay nắm chặt Lý Hỏa Vượng ngày càng lạnh giá.
Sau khi Lý Hỏa Vượng thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài không ngừng vang lên.
Rồi hai màng lông mi trắng dài kia chớp chớp, hai dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Bạch Linh Miểu chậm rãi chảy xuống, giọng nói của nàng run run.
“Lý sư huynh, ta đã làm gì sai hay sao? Vì sao ngươi phải giết người toàn thôn của ta?”
Hình ảnh Bạch Linh Miểu vì lộ phí mà bán mất vòng tay của mình, Bạch Linh Miểu khóc như hoa lê dưới mưa khi bản thân bị thương, Bạch Linh Miểu đi theo bản thân, cùng nhau tưởng tượng mọi chuyện xảy ra sau khi về nhà dần hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Ta không biết vì sao lại biến thành như vậy, ta ở bên kia cảm thấy quá lạnh, ta chỉ muốn đốt một đống lửa, ta...ta chỉ muốn đốt một đống lửa mà thôi, chỉ chỉ muốn đốt một đống lửa mà thôi…”
Lý Hỏa Vượng lặp đi lặp lại lời giải thích.
Vẻ sợ hãi dần dần hiện lên trên gương mặt Bạch Linh Miểu, nàng đột nhiên rút tay ra khỏi tay Lý Hỏa Vượng, lùi từng bước từng bước về phía sau.
Nàng càng lùi càng nhanh, khi sắp va phải cửa thì Lý Hỏa Vượng từ phía sau ôm nàng lại.
Ngũ quan tựa như con rối của Bạch Linh Miểu lập tức tan vỡ, nàng liều mạng vùng vẫy, hai tay nắm lại điên cuồng đánh lên trên người Lý Hỏa Vượng, miệng mở lớn phát ra tiếng rít chói tai.
Cuối cùng thậm chí nàng còn nhào lên trên người Lý Hỏa Vượng, ra sức cắn xé, xé vỡ lớp vảy máu màu đen.