Vừa nghe được lời này, tất cả mọi người đều kích động, mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi.
Nhìn những gương mặt đứng phía dưới, ánh mắt Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định vô cùng.
Những tông môn khác không đáng tin cậy, bản thân hắn chỉ có thể dựa vào chính mình và đám thiên tàn địa khuyết ở trước mặt này mà thôi.
Muốn sống sót ở nơi cổ quái này thì nhất định phải có thế lực của bản thân mình! Chỉ như vậy những nỗi đau mà bản thân đã phải trải qua mới sẽ xa rời hắn.
“Các vị! Trước tiên ta phải nói rõ việc đầu tiên mọi người phải làm trong thời gian tới chính là biết chứ!”
“Biết chữ?”
“Biết chữ!”
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ bụng của chính mình.
“Đúng vậy, đều phải học chữ.”
“Chờ sau khi học xong thì chúng ta sẽ khai tông lập phái! Chỉ như vậy chúng ta mới có thể đặt chân ở thế giới này!”
“Người khác đều cảm thấy chúng ta là quái vật, là phế vật! Nhưng chúng ta phải khiến bọn họ thay đổi lại cách nhìn, để bọn họ chống mắt lên xem những người như chúng ta cũng có thể tạo dựng cơ đồ!”
“Chúng ta không phải là quái vật! Không ai được bán chúng ta, ghét bỏ chúng ta! Còn cả bắt nạt chúng ta nữa! Chỉ cần mọi người cùng nhau cố gắng, cuộc sống tương lai của chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày àng tốt!”
“Hay!”
“Hay lắm!”
“Hay!”
Tiếng khen hay của mọi người như muốn lật tung mọi nóc nhà ở thôn Tim Trâu lên, khi nhìn những vị sư huynh đệ đồng tâm hiệp lực ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng cười, cười rất vui vẻ.
Nhưng đúng vào lúc này từng giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống, cuốn trôi gương mặt tươi cười của Lý Hỏa Vượng, cũng hòa tan luôn cả tiếng reo hò của mọi người.
Tiếng mưa rơi tí tách, Lý Hỏa Vượng cầm một chiếc ô giấy trong tay, im lặng đứng ở đầu thôn Tim Trâu, nhìn những cột khói trắng từ bếp các gia đình bay lên cao.
Nơi này không có những người khác, trên con đường đất vàng sình lầy vắng vẻ chỉ có một mình Lý Hỏa Vượng, những hình ảnh khi nãy chỉ là tưởng tượng trong đầu hắn mà thôi.
Từ sáng ngày hôm qua Lý Hỏa Vượng đã đứng ở nơi này, hắn đã đứng một ngày một đêm rồi.
Bởi vì thời tiết ẩm ướt nên lớp da giấy trên người Lý Hỏa Vượng đã bị ấm mốc meo cả rồi, nhưng hắn không có hơi sức nào chú ý tới chuyện đó.
Khi thấy Dương tiểu hài đội mũ trùm, dắt một con trâu đi từ trong thôn ra, hắn nâng những khớp xương đã cứng đờ lên, đi vào bên trong thôn Tim Trâu.
Khi thấy cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng cử động, hồng Trung kẹt một nửa thân người ở trong cây khô cười trên nỗi đau khổ của người khác, dùng cùi chỏ đẩy đẩy hòa thượng ở bên cạnh.
“Hòa thượng, ha ha ha, lần này có trò hay để xem rồi.”
Lý Hỏa Vượng đi tới đầu thôn đã bị Dương tiểu hài nhìn thấy, hắn lập tức hưng phấn chạy tới đón, nhưng rất nhanh hắn đã phải giật mình trước dáng vẻ hiện giờ của Lý Hỏa Vượng.
“Á! Lý sư huynh! Sao da trên người ngươi lại biến mất vậy? Còn nữa, vì sao ngươi lại mặc một chiếc áo giấy ở trên người thế?”
“Miểu Miểu đâu rồi?”
Giọng Lý Hỏa Vượng khàn khàn, tỏa ra mùi máu tươi.
“Vào giờ này thì chắc hẳn Bạch sư tỷ đang ở trong phòng của mình, Lý sư huynh, ngươi làm sao vậy? Có tin tức gì về đám người Bạch gia biến mất hay sao?”
Lý Hỏa Vượng im lặng không nói, kéo lê đôi chân nặng nề, từng bước từng bước đi tới Bạch gia.
Không lâu sau đó, Lý Hỏa Vượng trở về đã tạo thành chấn động, tất cả mọi người ùa ra ngoài để đón hắn.
Nhưng rất nhanh sau đó, cảm xúc vui mừng của bọn họ bị cảm xúc của Lý Hỏa Vượng ảnh hưởng, dần dần bình tĩnh lại.
Cẩu Oa cẩn thận đi tới gần Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, làm sao vậy hả? Nhìn dáng vẻ này chẳng lẽ là không tìm được hay sao? Không tìm được thì không tìm được thôi, chuyện này cũng đâu thể trách ngươi được cơ chứ.”
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, đẩy đối phương ra, sau đó tăng tốc độ.
Khi Lý Hỏa Vượng ném ô che mưa xuống, đi tới cửa nhà Bạch gia thì đúng lúc gặp phải Bạch Linh Miểu vẻ mặt hốt hoảng.
Thấy Lý Hỏa Vượng trở về một mình thì trong lòng Bạch Linh Miểu run lên.
Nhưng khi nàng nhìn thấy dưới cơn mưa, làn da của Lý Hỏa Vượng bị hòa tan, dáng vẻ vô cùng thê thảm thì trong lòng nàng cảm thấy đau nhói, không quan tâm tới những việc khác nữa, hai cánh tay giữ chặt lấy tay Lý Hỏa Vượng, kéo hắn đi tới khuê phòng của mình.
Bạch Linh Miểu dùng hai tay bưng chiếc chăn phủ giường mềm mại, chạm nhẹ lên trên người Lý Hỏa Vượng, hút nước trên phần da bị cháy đen.
Nàng không dám lau, bởi vì nàng sợ chỉ cần mình mạnh tay thì sẽ khiến phần da thịt yếu ớt của Lý Hỏa Vượng bị lau đi.
Trước đây Bạch Linh Miểu từng gặp vết thương như này, nàng hiểu chắc chắn Lý sư huynh đã gặp phải ảo giác vô cùng nguy hiểm nên mới sử dụng ra đại sát chiêu hai bên cùng tổn thương này.
Bạch Linh Miểu cầm khăn lông giặt trong chậu đồng:
“Lý sư huynh, ta không sao, ta không có việc gì đâu mà, ngươi đừng làm ta lo lắng.”
“Đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, thật ra ta đã quen với việc họ đã rời đi.”
“Nếu không thấy bọn họ đâu nữa, vậy Lý sư huynh à, chúng ta hãy chờ ở đây, chờ một ngày nào đó bọn họ quay trở về.”
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, hai nắm đấm khẽ run run.