Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 495: Làm Gì




“Trời ơi, huynh đệ à, chuyện này đã kết thúc, đã hết bận rồi, ngươi cần gì phải ủ rũ như vậy cơ chứ?”

Lý Hỏa Vượng nghe được lời này thì nở một nụ cười khổ:

“Kết thúc, đúng vậy, đã kết thúc thật rồi.”

“Sao hả? Ngươi đang đau lòng vì bọn hắn đó hả? Người huynh đệ này, ngươi nghĩ xem trước đây các thôn xóm xung quanh núi Tim Trâu biến mất như nào chứ? Số người họ giết nhiều hơn ngươi nhiều lắm, ngươi đang thay trời hành đạo đó.”

Lý Hỏa Vượng bỏ bàn tay đang ôm lấy bả vai xuống, đứng nguyên tại chỗ.

“Ngươi đi đi, chúng ta không chung đường, mỗi người một ngả ở nơi này thôi.”

“Mỗi người một ngả?”

Liễu Tông Nguyên đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng toàn thân hóa thành than cốc ở trước mặt.

“Ngươi đã như này rồi còn có thể đi đâu được cơ chứ? Ngươi nướng thơm như vậy rồi, chớ để nửa đường bị cọp tha đi đó.”

“Đây là chuyện của ta, ngươi mau đi đi.”

Động tác của Lý Hỏa Vượng rất chậm chạp, ngồi xuống mặt đất.

Lý Hỏa Vượng dùng tay gãi sau đầu, suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người đi về phía mảnh rừng gần đó.

Nhưng hắn mới đi được vài bước, suy nghĩ một hồi rồi thở dài một tiếng, xoay người quay trở lại trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Ta tính cứu người thì cứu tới cùng, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, ngươi nhắm mắt lại đi.”

“Gì hả?”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn tấm mặt nạ gỗ sơn đỏ má của đối phương.

“Bảo ngươi nhắm mắt lại thì cứ làm theo đi, nếu tiểu gia muốn hại ngươi thì còn cần chờ tới bây giờ hay sao? Ngươi chờ ở đây không có ai chú ý tới thì chỉ cần vài ngày là chết thôi.”

Lý Hỏa Vượng giơ hai tay cháy đen lên, che nhãn cầu đã không còn mí mắt lại.

“Xoẹt xoẹt xoejet.”

Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được có thứ gì đó di chuyển trên người mình, mềm mại, có lông, giống như một cây bút lông vậy.

Thời gian chừng hai nén hương trôi qua, Lý Hỏa Vượng lại nghe được đối phương nói.

“Được rồi, để tay xuống đi.”

Khi Lý Hỏa Vượng để tay xuống thì hắn nhìn thấy lớp da bị đốt cháy của mình đã xuất hiện trở lại.

Nhưng sau khi phân biệt cẩn thận thì Lý Hỏa Vượng đã phát hiện đó không phải là da của mình mà là một lớp giấy màu hồng phấn.

Màu sắc đặc biệt này khiến Lý Hỏa Vượng vô tình nhớ lại những người giấy dùng để đốt trước mộ.

Không chỉ là da, trên người hắn bây giờ còn mặc một bộ quần áo giấy, cũng là đồ của người giấy.

Điều càng thần kỳ chính là thứ này cũng không phải làm để cho có, cảm giác đau đớn vì mất hết da của Lý Hỏa Vượng đã biến mất rồi.

“Đừng chạm vào nước, nhớ tránh mưa, bị xối ướt là sẽ mất hiệu nghiệm đó.”

“Ngươi thuộc môn phái nào vậy? Thần thông này rất đặc biệt.”

Lý Hỏa Vượng nhìn tên mặt nạ gỗ ở trước mặt.

“Chẳng phải là ta đã nói rồi sao? Ta thuộc Nguyệt Lượng môn. Ta dùng Niêm tự quyết của bản môn để giúp ngươi đó, ngoài Niêm tự quyết ra còn có Bãi, hợp, Quá, Nguyệt, Biệt, Niện, Khai nữa.”

Khi thấy Lý Hỏa Vượng ngẩn ra, Liễu Tông Nguyên cười hỏi.

“Nghe không hiểu hả? Ha ha, ta muốn ngươi nghe không hiểu đó, thứ của bản môn sao có thể tùy tiện nói cho người ngoài được, ngươi vẫn còn chưa nói cho ta biết tên ngươi là gì đó.”

“Nhĩ Cửu.”

“Được rồi, hẹn gặp lại, Nhĩ Cửu.”

Liễu Tông Nguyên xoay người, tựa như một con khỉ, nhảy vào trong rừng núi.

Lý Hỏa Vượng cúi đầu xuống, sờ lên lớp da làm bằng giấy của mình, khẽ dùng sức một cái, lớp da giấy kia đã bị hắn xé ra một miếng.

Cảm giác đau đớn như kim châm muối xát cũng không tạo thành gợn sóng gì với Lý Hỏa Vượng cả, hắn cũng không đứng lên mà chờ tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn về phía núi Tim Trâu.

Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

“Ta tiêu diệt toàn bộ già trẻ gái trai của Bạch gia, sau khi trở về, ta phải nói với nàng như nào đây?”

----

“Khụ khụ.”

Lý Hỏa Vượng ho khẽ một tiếng khiến tất cả các vị sư huynh đệ đều nhìn về phía hắn, hắn tràn đầy tự tin nhìn những vị sư huynh đệ của mình, lên tiếng:

“Các vị sư huynh đệ! Sau này chúng ta sẽ không đi nữa, sau này chúng ta sẽ ở lại thôn Tim Trâu, từ nay về sau, nơi này chính là ngôi nhà mới của chúng ta!”

“Lý sư huynh, còn một người nữa mà, Dương tiểu hài vẫn chưa được đưa về.”

Cẩu Oa dùng tay đập vào đầu tên đạo đồng ở bên cạnh.

Dương tiểu hài sợ run người, hắn không ngờ rằng vòng đi vòng lại, cuối cùng lại về tới người mình.

“Ta…”

Khi hắn đang ấp úng định nói gì thì Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ ghét bỏ, lên tiếng:

“Địa chỉ đó là do hắn bịa đấy, hắn có nhà đâu, tiểu tử này là một tên ăn mày.”

Lúc này Lý Hỏa Vượng cảm thấy có gì mềm mại chạm vào cánh tay, hắn quay đầu nhìn sang thì thấy Bạch Linh Miểu đang kéo mình.

Khi thấy ánh mắt sùng bái, mong đợi của nàng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy ấm áp, quay đầu sang nói tiếp:

“Đã ở đây thì ta phải nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, trên hành trình lần này, các ngươi cũng thấy rồi đó, thời cuộc hiện giờ rất hỗn loạn.”

“Nếu chỉ muốn chiếm một mảnh ruộng để cày thì chẳng khác gì trâu trong ruộng cả!”

“Vậy nên chúng ta muốn tự vệ thì chỉ còn cách dựa vào bản thân mình! Sau này những điều ta biết ta sẽ dạy hết cho các ngươi.”

“Sau này ta cũng sẽ nghĩ cách tìm một vài công pháp thần thông để cho mọi người đều học được.”