Thời gian chậm rãi trôi qua, nhìn ngọn lửa dần dần yếu bớt, Lý Hỏa Vượng cởi đôi giày da rách dưới chân xuống, lau khô nước ở mặt ngoài rồi ném vào trong.
Chiếc giày da được ném vào khiến ngọn lửa lại bùng lên, nhiệt độ lập tức tăng cao hơn trước khiến Lý Hỏa Vượng phải ngửa về sau một ít.
Nhưng cho dù hắn dịch chuyển về phía sau nhưng điều kỳ lạ chính là Lý Hỏa Vượng không hề cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, ngược lại càng ngày càng cảm thấy nóng hơn.
Trước đó hắn lạnh tới mức sắp chết cóng, giờ thì nóng chảy đầy mồ hôi.
“Kỳ lạ, sao lại nóng vậy nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu cởi chiếc áo ướt dầm dề ở trên người xuống, khi hắn đang cởϊ áσ ra thì từng sợi khói đen từ trên người Lý Hỏa Vượng bốc ra.
“Phù!”
Lý Hỏa Vượng thở một hơi, từng chấm lửa màu đỏ sậm từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
“Nóng quá! Nóng quá đi mất!”
Lý Hỏa Vượng đứng lên, muốn cởi nốt cái quần xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đống lửa nhỏ ở trước mặt đột ngột bùng lên, nuốt bản thân hắn vào.
“Aaaaaaa! ! !”
Lý Hỏa Vượng đau đớn tột độ quỳ rạp xuống đất, nỗi đau thể xác tới cực hạn khiến ý chí của hắn như muốn tách rời.
“Rốt cục là…”
Lý Hỏa Vượng vùng vẫy, ngẩng đầu lên nhìn, hắn lập tức nhìn thấy một ngọn núi do lửa tạo thành.
Lửa, khắp nơi đều là nửa, không chỗ nào là không cỏ, bụi cỏ lau trước đó đã bị thiêu rụi sạch.
Xuyên qua những ánh lửa bập bùng kia, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đám đông đang kêu khóc chạy trốn, họ chạy, chạy tới mức không thể chạy nổi nữa, ngã xuống đất rồi trở thành chất cháy mới.
Bên trong ảo giác, Lý Hỏa Vượng chỉ đốt mấy cái cốc nhựa, còn ở đây thì lại hóa thành hắn hiến tế da của chính mình, cử hành nghi thức trên Đại Thiên Lục!
“Không, không không không!”
Lý Hỏa Vượng sợ hãi đứng lên, phóng về phía họ.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng tới gần, dường như ngọn lửa cháy bừng bừng trên người hắn có hiệu quả chồng chất, bất kỳ ai tới gần hắn sẽ nhanh chóng biến thành một cái xác chết cháy.
Lý Hỏa Vượng trở mắt nhìn một người phụ nữ ngã xuống trước mặt bản thân mình, ngón tay vùng vẫy chỉ về phía núi Tim Trâu.
“Niếp Niếp..”
“Tại sao lại như vậy?! Rõ ràng là ta đã rất khắc chế rồi mà! Vì sao kết quả lại thành như thế này!”
Lý Hỏa Vượng cuồng loạn siết chặt nắm đấm đã cháy đen, nện mạnh xuống đất.
Lý Hỏa Vượng không biết đám cháy ngút trời này khi nào mới kết thúc, chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì xung quanh đã hóa thành một vùng đất hoang vu, còn hắn thì như một bức tượng điêu khắc bốc khói trắng ngồi xổm ở đó, không hề nhúc nhích.
Thân thể của hắn rất đau, đau lắm, nhưng nỗi đau này không hề là gì so với nỗi đau trong lòng hắn.
Hắn vừa mới mất đi người nhà, ôm trong lòng cảm giác day dứt này, liệu sau này hắn phải đối mặt với Bạch Linh Miểu đối xử tốt với hắn bằng cách nào đây?
“Chậc..chậc..chậc.”
Tên mặt nạ gỗ trước đó rón rén đi tới, cảm thán, chấn động nhìn khu vực hoang vu xung quanh.
Khi thấy mặt nạ đồng tiền trên mặt Lý Hỏa Vượng bị nung đỏ bừng, tên mặt nạ gỗ kia đi tới, cẩn thận thăm dò:
“Này, này! Ngươi vẫn còn sống chứ hả?”
Lý Hỏa Vượng hơi nhích đầu lên, từng chút từng chút bột phấn màu đen từ trên cổ hắn rơi ra.
Thấy cảnh này, tên mặt nạ gỗ kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới, đỡ hắn đi ra khỏi mảnh đất khô cằn đen kịt kia.
“Ôi, dù sao cũng chỉ là mấy việc vặt của Giám Thiên ti, ngươi cần gì liều mạng vậy chứ.”
“Vừa nhìn là biết tiểu tử ngươi mới vừa gia nhập phải không? Ta nói cho ngươi biết nhé, sau này nếu như thấy đó là một vụ mua bán lỗ vốn thì hãy bỏ đi!”
“Vả lại, họ chỉ là một đám Bạch Liên giáo bình thường mà thôi, ngươi cần gì phải chơi lớn như vậy hả? Đám Áo Cảnh giáo các ngươi đều nóng tính như vậy hả?”
Lý Hỏa Vượng không hề phản ứng lại những lời người kia nói, im lặng lặng lẽ chậm rãi đi về phía trước.
“Ta tên Liễu Tông Nguyên, người Nguyệt Lượng môn, ngươi tên gì vậy?”
“Sao vậy? Người câm à? Hay là ngươi tu bế khẩu thiền giống đám hòa thượng kia?”
Khi đi ra khỏi vùng đất khô cằn này, Lý Hỏa Vượng nhớ tới chuyện gì đó, dùng tay chạm lên vết thương ở bụng.
Thanh trường mâu đâm vào trong cơ thể của hắn đã bị đốt thành một đoạn than củi màu đen, tựa như một chiếc nắp, đút vào bụng Lý Hỏa Vượng vậy.
Lý Hỏa Vượng dùng tay tóm lấy đầu than củi, nhẹ nhàng rút ra ngoài. Phần bụng cháy đen của hắn xuất hiện một lỗ thủng to chừng hột đào.
Lý Hỏa Vượng duỗi ngón tay cháy đen ra, thò vào phía bên trong.
“Trời ơi!”
Liễu Tông Nguyên nhìn thấy cảnh này thì lộ vẻ mặt khó khăn, hàm răng nghiến mỏi nhừ.
Nhưng khi ngón tay Lý Hỏa Vượng sắp thò vào bên trong thì một cúi xúc tu khô héo, rạn nứt, run rẩy từ bên trong lỗ duỗi ra ngoài, quấn lấy đốt ngón tay Lý Hỏa Vượng, sau đó có hai con ngươi màu khác mắt người thường chui qua khỏi lỗ thủng đó.
“A…Ngươi đúng là một kẻ kỳ quái mà. Trong bụng ngươi là cái gì vậy? Sao ta chưa từng nghe nói Áo Cảnh giáo có thứ này?”
Lý Hỏa Vượng nhìn Liễu Tông Nguyên một cái, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nguyên Anh.”
“Nguyên Anh? Ta nhớ Nguyên Anh đều treo ở bên cổ cơ mà nhỉ? Sao ngươi lại để trong bụng vậy? Không sợ sơ ý là sẽ hóa thành phân hả?”
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước.