Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 493: Vứt Bỏ




“Lạnh quá….”

Lý Hỏa Vượng cảm thấy lạnh lẽo, bờ môi tím tái, hai hàm răng không khống chế được mà run lên cầm cập, thậm chí lạnh tới mức khiến hắn không thể cảm nhận được đầu ngón tay của mình tồn tại.

Lý Hỏa Vượng nằm trong mưa cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Hắn muốn phớt lờ những cảm giác giả dối này, xong bản năng sinh tồn lại khiến Lý Hỏa Vượng gắng gượng bò dậy, rụt cổ lại, dùng hai tay ôm lấy chính mình, đi tới dưới mái hiên.

“Cút xa một chút! Đồ điên! Không đi thì ta đánh chết ngươi đó!”

“Ối! Trời ơi, ngươi đừng có làm bẩn thảm cửa hàng của ta!”

“Mẹ ơi! Mẹ mau tới đây! Có tên điên ở trước cửa nhà chúng ta!”

Những âm thanh này không ngừng vang lên xung quanh, Lý Hỏa Vượng run lẩy bẩy, lảo đảo chạy tới trước.

Nhìn tất cả cảnh vật xung quanh, hắn dần cảm thấy yên tâm hơn vài phần.

“Nếu như bây giờ mình vẫn chưa chết, như vậy chứng tỏ những lời ta vừa mới nói đã có tác dụng rồi.”

Nhưng đợt này vừa tan, đợt khác lại xuất hiện, hiện giờ đầu óc của hắn đã bắt đầu mê man đi, dường như là vì dính mưa quá lâu nên hắn đã bị sốt rồi.

“Nếu như ta...ta tử vong ở trong ảo giác, vậy bên hiện thực sẽ không gặp chuyện gì chứ?”

Lý Hỏa Vượng yếu ớt nói, chính hắn cũng không dám khẳng định.

Vào đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một vòm cầu ở dưới cơn mưa, vòm cầu đó rất nhỏ, nhưng cũng có thể dùng để tránh mưa.

Khi Lý Hỏa Vượng cắn răng chạy tới đó, đúng lúc có một chiếc xe buýt trường học màu vàng lướt qua sát bên cạnh, một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn dán sát lên kính cửa sổ nhìn theo bóng lưng của hắn.

Khi tới bên dưới vòm cầu, những âm thanh huyên náo ở xung quanh lập tức dừng lại, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, chậm rãi dịch sát vào tường.

Cho dù không bị mưa nữa nhưng cơ thể Lý Hỏa Vượng không hề có bất kỳ chuyển biến nào tốt cả.

“Vì sao đã lâu như vậy rồi nhưng ta vẫn chưa quay trở về chứ?”

Khi Lý Hỏa Vượng đang gian nan chờ đợi thời gian trôi qua, hắn chợt nhìn thấy có thứ gì đó trên mặt đất phía xa xa, thế là hắn vội vàng đi về phía bên đó.

Ở một góc dưới vòm cầu có mấy cái cốc nhựa có cắm ống hút, bên trong là mấy tờ giấy bạc, bên cạnh la một cái bật lửa gần như đã hết gas.

Lý Hỏa Vượng duỗi cánh tay gần như đã mất cảm giác ra, nhặt chiếc bật lửa màu đỏ trong kia lên.

“Tạch…Tạch…”

Lý Hỏa Vượng run rẩy dùng sức bật lửa, nhưng làm thế nào cũng không thể thành công.

Khi hắn ngày càng mê man thì một ngọn lửa nhỏ màu đỏ nhẹ nhàng bùng lên.

“Cháy rồi.”

Trong mắt Lý Hỏa Vượng phản chiếu hình ảnh ngọn lửa kia, hắn nở một nụ cười tươi, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ.

Lý Hỏa Vượng quan sát xung quanh, sau đó nhặt mấy cái cốc nhựa có cắm ống hút màu đỏ kia lên, cẩn thận từng chút từng chút đưa ngọn lửa xuống bên dưới..

Ống hút đỏ trắng xen kẽ bị đốt cháy, không ngừng lan ra chiếc cốc nhựa.

Khi mấy cái cốc bị đốt cháy, tạo thành một đống lửa nhỏ bốc khói đen nghi ngút thì Lý Hỏa Vượng mới cẩn thận đưa hai tay đã bị đông cứng của bản thân tới gần.

Nhựa plastic cháy rất khét, nhưng cũng rất ấm áp.

Nhiệt độ của ngọn lửa theo bàn tay của Lý Hỏa Vượng lan tỏa ra, khiến thân thể hắn dần cảm thấy ấm áp. Dần dần, thân thể hắn không run rẩy nửa, bờ môi cũng chuyển từ đen về tím.

“Ai vậy?!

Lý Hỏa Vượng cảm thấy da đầu tê dại, đột ngột quay đầu lại. Hắn thấy ở miệng vòm cầu có một bé gái đi giày đi mưa, che ô đứng tại đó.

Đó là một cô bé vô cùng đáng yêu, nhìn qua chỉ chừng bảy tám tuổi, hai bím tóc đuôi ngựa được kẹp bằng một chiếc kẹp tóc hình quả anh đào màu đỏ.

Ban đầu trong đôi mắt to tròn của nàng là vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hỏa Vượng thì đã hoàn toàn biến thành vẻ sợ hãi.

“Tịch Nguyệt Thập Bát?”

Lý Hỏa Vượng vẻ mặt liên tục thay đổi, nhìn chằm chằm vào cô bé kia, không kìm được mà buột miệng nói.

Đây chính là cô bé bị hắn bắt cóc ở nhà trẻ trước đó.

Từ chiếc túi sách trên lưng nàng có thể đoán được cô bé này đã tốt nghiệp nhà trẻ, đi học tiểu học rồi.

“Không, hiện giờ nàng không phải là Tịch Nguyệt Thập Bát, nàng là một hình chiếu khác ở phía hiện thực. Trong bụi cỏ lau không có người khác, có lẽ là người Bạch gia.”

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, đi về phía cô bé kia.

Nhưng ai ngờ hắn vừa cử động thì cô bé kia đã hét toáng lên chạy trốn, tựa như một con nai con hoảng sợ vậy.

Khi Lý Hỏa Vượng đi tới cửa vòm cầu thì phát hiện trên mặt đất có một miếng chocolate Dove bị cô bé đó ném xuống.

Lý Hỏa Vượng nhặt lên, cho vào trong miệng. Chocolate ăn rất ngon, rất ngọt, vị thơm ngọt đặc trưng này khiến hắn nhớ tới Dương Na, nhớ tới chocolate Dương Na tặng hắn trong ngày lễ tình nhân.

“Vì sao ta lại bị vứt bỏ ra ngoài đường? Chẳng lẽ ta đã bị gia đình từ bỏ rồi sao?”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng dâng lên cảm giác đắng ngắt khác hẳn với vị chocolate.

Lý Hỏa Vượng hít một hơi, sống mũi cảm thấy hơi cay cay, sau đó xoay người đi về phía đổng lửa.

Hắn lại ngồi xổm xuống, ánh mắt đăm đăm nhìn đống lửa, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Dù sao cũng chỉ là ảo giác, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt…”