Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 492: Nghèo Gặp Cái Eo




Một lúc sau hắn mới phản ứng kịp bản thân đang ở đâu:

“Không được rồi, Hắc Thái Tuế trong dạ dày ta bị công kích, năng lực áp chế ảo giác đã biến mất rồi!”

Ngay sau đó một suy nghĩ xuất hiện trước mặt hắn:

“Nhưng tại vì sao ta lại xuất hiện ở đầu đường chứ? Không phải ta bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần rồi sao? Rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì chứ??”

Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn quần áo mình mặc trên người, phía trên hắn mặc một chiếc áo khoác rộng lớn đầy vết bẩn, nửa người dưới mặc một chiếc quần bông thấm đầy nước, chân trái mang một chiếc giầy da để lộ đầu ngón chân mà chân phải chỉ mang một chiếc vớ.

Lối ăn mặc như người điên lang thang của mình cũng bị nước mưa trên trời rơi xuống làm ướt nhẹp.

Không đợi Lý Hỏa Vượng nghĩ rõ ràng vấn đề này, cảm giác đói bụng dữ dội chợt chiếm lấy ý thức của hắn.

Từ trước tới nay hắn chưa từng đói bụng như vậy, giống như mười ngày rồi chưa ăn gì.

Lý Hỏa Vượng lập tức ngồi xổm xuống hố nước dơ bên cạnh, nhặt quả quýt chín rữa mốc meo kia lên, hắn không lột vỏ mà nhét thẳng cả quả vào trong miệng mình.

Lúc này, bánh của chiếc xe hơi đè qua vũng nước, nước bắn lên cả người Lý Hỏa Vượng nhưng hắn vẫn không động đậy.

Lý Hỏa Vượng lạnh run co ro thân thể, hắn đối mặt với thùng rác nuốt từng miếng quýt mốc meo trong miệng mình.

---

Mùi vị khi ăn một quỷ quýt thối đông lạnh đó chính là ngoài mùi riêng của hoa quả hư thối ra thì nó còn mang theo mùi nấm mốc đặc trưng.

Thế nhưng Lý Hỏa Vượng đã đói bụng tột cùng rồi không quan tâm được nhiều điều như vậy, hiện giờ ở trong mắt hắn, quả quýt này quan trọng hơn tất cả các loại sơn hào hải vị.

Một quả quýt thối tiến vào trong bụng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, đứng dưới cơn mưa như trút nước, lo lắng hô lớn lên:

“Bạch tộc trưởng! Chớ có sợ, ta vừa mới phát bệnh, ta bị bệnh, ta bị bệnh mà!”

Một người đàn ông trung niên đang che ô ra nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bẩn bẩn thỉu thỉu, vội vàng kéo vợ chạy ra xa, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Những người khác cũng có phản ứng giống như vậy, trời mưa nên trên đường phố cũng không có mấy người đi lại, giờ lập tức trở thành vắng tanh vắng ngắt,

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không quan tâm tới những điều này, bởi vì hắn biết tình hình bên phía hiện thực vô cùng khẩn cấp.

Ở bên đó bản thân hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt cả, hắn nhất định phải nghĩ cách bảo vệ tính mạng của bản thân.

Xung quanh mưa vẫn không ngừng rơi, không có bất kỳ tiếng ai đáp lời, chuyện này khiến hắn cảm thấy bực bội vô cùng.

Dựa theo quy luật trước đó, động tĩnh ở bên phía hiện thực sẽ được thay đổi thành một loại ảo giác nào đó mới phải.

“Bạch tộc trưởng! Rốt cục các ngươi đang ở đâu? Làm phiền hãy phản ứng lại! Hiện giờ ta không nhìn thấy các ngươi!”

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mấy người đàn ông che ô đi về phía bên này, hai mắt hắn lập tức sáng lên.

Dưới chân Lý Hỏa Vượng đi một đôi giày da rách nát, hắn đạp lên hố nước bùn, phóng về phía bên kia.

“Bạch tộc trưởng!”

Lý Hỏa Vượng đột ngột xuất hiện đã khiến người đàn ông kia sợ hãi nhảy bắn lên.

“Bạch tộc trưởng, ngươi có nhớ trước đây chính ta cứu các ngươi không! Các ngươi định ra tay với ân nhân cứu mạng thật đó hả?”

Dường như cảm nhận được cường độ như vậy vẫn không đủ, Lý Hỏa Vượng lại nói thêm một câu.

“Còn chuyện này nữa! Bạch Linh Miểu đã mang thai con của ta, mặc kệ các ngươi có thừa nhận hay là không thừa nhận thì hiện giờ ta cũng có thể coi là một nửa người của Bạch gia rồi!”

“Tên điên từ đâu xuất hiện vậy, làm ta giật cả mình.”

Người đàn ông cầm ô đen kia vội vàng lùi về phía sau hai bước, sắc mặt kiêng kị, muốn đi vòng qua từ phía bên cạnh.

Sao Lý Hỏa Vượng có thể để hắn rời đi được, Lý Hỏa Vượng vội vàng tiến tới một bước, dang hai tay ra ngăn cản người đó lại.

“Bạch tộc trưởng, nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể bảo nàng ấy chính miệng nói với các ngươi!”

Khi thấy Lý Hỏa Vượng làm như vậy, người đàn ông kia bất đắc dĩ nói:

“Đại ca ơi, ngươi tha cho ta đi mà! Ngươi thương ta cũng rất khó khăn đi được không, ta là người đi làm thuê mua nhà trả góp đó.”

“Ngươi nói gì hả? Xin lỗi, Bạch tộc trưởng, bây giờ ta đang rơi vào trong ảo giác, bất kể là ngươi nói gì thì cũng sẽ bị xuyên tạc thành ý nghĩa khác.”

“Như vậy đi, Bạch tộc trưởng, hiện giờ ta chờ ở đây, không đi đâu cả, ngươi chờ ta một lúc, một hồi nữa là ta sẽ khôi phục bình thường.”

Cho dù người đàn ông kia không thể nghe hiểu được những gì Lý Hỏa Vượng nói nhưng khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng muốn bám theo mình thì hắn sợ chết khiếp luôn.

“Trời ơi, móa, bị một tên điên bám lấy!”

Người đàn ông đó cũng không quan tâm gì thêm nữa, vội vàng cất bước chạy trốn.

Lý Hỏa Vượng lo lắng nhấc chân đuổi theo, nhưng chưa chạy được mấy bước thì hắn đã lảo đảo ngã lăn ra đất.

Bởi vì cảm giác trước đó bị hắn phớt lờ đã một lần nữa quay trở lại rồi.