Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 491: Chó Triều Đình




Nếu như nói trước đây hắn còn coi những người này như nửa người nhà của mình mà đối xử, vậy thì bây giờ họ đứng trước mặt mình chính là kẻ địch.

Nhưng mà cho dù họ là kẻ địch của mình thì đó cũng là người nhà của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng thật sự không muốn đối đầu chính diện với họ.

Thân thể Lý Hỏa Vượng chậm rãi lặn xuống trong bãi lau sậy.

Hắn trong trạng thái ẩn thân từng bước đi về phía bờ:

“Lần này trở về, nhất định phải hỏi rõ Bạch Linh Miểu mới được!”

Lý Hỏa Vượng đi chầm chậm, xung quanh cũng coi như yên tĩnh, không có tiếng động gì mới.

Đi được khoảng chừng hai giờ, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển dừng lại, hắn đặt tay lên bụng mình nhìn những thứ máu thịt lẫn lộn xung quanh.

Hắn có chút lo lắng nghĩ:

“Hắc Thái Tuế chưa chết chẳng qua là nó bị thương mà thôi, hẳn là không ảnh hưởng mình áp chế ảo giác nhỉ?”

Ngay khi hắn nghĩ đến vấn đề này, cảnh vật xung quanh nhẹ nhàng lay động khiến cho Lý Hỏa Vượng chợt biến sắc.

Sau khi thấy xung quanh không có xảy ra biến hóa nào, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào một hơi.

“Nhưng tuyệt đối không được dọa ta, bây giờ mà lại rơi vào ảo giác thì không phải là chuyện đùa đâu.”

Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, một thứ mơ hồ đột nhiên chui ra từ dưới mặt đất rồi chui thẳng vào trong bụng Lý Hỏa Vượng.

Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng chợt cảm giác bụng của mình như bị cắt đứt vậy, hắn đau đến nỗi mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lại là một vị Du lão gia mờ nhạt chui từ dưới đất ra định dùng trò cũ, Lý Hỏa Vượng chợt rút kiếm ra chém một nhát, Du lão gia dần tiêu tán cùng với một trận gió nhẹ.

Du lão gia còn lại không dám đến gần Lý Hỏa Vượng, giống như những u hồn không ngừng lởn vởn vây quanh Lý Hỏa Vượng, bọn chúng đang tìm kiếm sơ hở để tấn công hắn.

“Có chuyện gì vậy! Rõ ràng ta đã ẩn thân rồi mà! Sao bọn chúng lại tìm được ta rồi!”

Ngay khi hắn nhìn chăm chú dưới đất, ánh mắt hắn chợt dừng lại, máu, là máu nhỏ giọt trên mặt đất đã bán đứng vị trí của hắn!

Cũng trong khoảnh khắc này, dường như cảm nhận được chỗ sơ hở, Du lão gia xung quanh đồng thời lao lên.

Trong nháy mắt Lý Hỏa Vượng tra kiếm vào vỏ, hắn lại rút kiếm Đồng Tiền ra lần nữa. Khi hắn nghiêm nghị đọc chú quyết, thanh kiếm Đồng Tiền lập tức nổ tung ra, từng đồng tiền chui vào cơ thể Du lão gia khiến cho họ ào ào tan thành mây khói.

Cũng vào lúc này, mặt đất bên cạnh Lý Hỏa Vượng chợt gồ lên một các bao đất, một giây sau, một người đàn ông một tay vung đao chém về phía Lý Hỏa Vượng.

Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng đang cầm hình cụ trong tay, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ thì hắn dừng lại, người này chính là cha của Bạch Linh Miểu.

“Đừng!”

Lý Hỏa Vượng giơ tay lên theo bản năng, nhưng một giấy sau, bàn tay kia bị chém mất hơn nửa.

Từng cây giáo hiện lên ánh sáng sắc bén từ trong bãi lau sậy bắn qua, xuyên qua khoang bụng của Lý Hỏa Vượng, đóng chặt hắn ở trên mặt đất giống như một con búp bê rách rưới vậy.

Khi Lý Hỏa Vượng bị đóng trên mặt đất, dường như kết cục của hắn đã được định trước rồi. Khi từng tiếng “Phập phập phập phập” vang lên, tứ chi của Lý Hỏa Vượng cũng bị đóng chặt trên mặt đất.

Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt vô cùng lạnh lùng xung quanh, khó khăn hỏi:

“Có cần phải làm thế không? Rốt cuộc ta đã làm gì các ngươi?”

Nghe vậy, một người phụ nữ Bạch gia lộ vẻ chán ghét nói với Lý Hỏa Vượng:

“Ngươi hoàn toàn không biết chúng ta có bao nhiêu thù hận với triều đình chó má kia đâu! Nếu ngươi là người của triều đình chó má kia! Chúng ta có làm cái gì với ngươi cũng không quá đáng!!”

Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng lẫn máu:

“Vậy được, bây giờ các ngươi thắng rồi đó, không bằng ngươi đưa ta trở về thôn Ngưu Tâm đi, đi hỏi Bạch Linh Miểu xem nên xử lý ta như thế nào? Dù sao thì ta cũng là chồng của nàng.”

Nghe hắn nói vậy, xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng nghị luận.

Lúc này, mẹ của Bạch Linh Miểu lại xông đến trước mặt hắn, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc nói với Lý Hỏa Vượng:

“Mạng là của cha mẹ, lời nói là của bà mối! Nàng gả cho ai là do chúng ta quyết định! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để con gái mình gả cho một con chó của triều đình đâu!!”

Cha của Bạch Linh Miểu liếc mắt nhìn bộ dáng thê thảm của Lý Hỏa Vượng, hắn hất thanh đao dính máu trong tay ra, sau đó đưa tay kéo vợ mình lại rồi dán miệng nhỏ giọng nói gì đó bên tai nàng, hình như hắn có ý kiến nào khác với chuyện này.

Lúc này Bạch Tái đi qua, hắn cao cao tại thượng nhìn Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt hắn, càng nhìn càng cảm thấy hắn giống như một quả quýt, hắn không nhịn được đau đớn bật cười ra tiếng.

Nhưng cùng với tiếng cười, đầu của Bạch Tái thế mà lại dần dần thật sự biến thành một quả quýt chín rữa mốc meo xuất hiện trong tay mình.

“Quả quýt?”

Một lúc sau, mưa như trút nước từ trên trời giáng xuống, đánh vào trên mặt Lý Hỏa Vượng làm hắn phát đau.

Lý Hỏa Vượng ướt mưa mờ mịt đứng ở bên cạnh thùng rác, hắn run rẩy cầm quả quýt chín rữa trong tay.

Lý Hỏa Vượng chợt nhảy cẫng lên như bị điện giật vậy, quả quýt chín rữa kia rơi vào trong vũng bùn cách đó không xa, bị nước mưa xối lên.