Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 490: Sự Thật




.

Không biết rốt cuộc tà ma gì đã nhập vào họ, khả năng nhạy bén hơn tưởng tượng khiến cho Lý Hỏa Vượng lập tức rơi vào thế bị động vô cùng.

“Ba!”

Chân Lý Hỏa Vượng bị mất thăng bằng, hai người đối phương trực tiếp nhào tới, họ không trực tiếp công kích Lý Hỏa Vượng mà lại cướp đi kiếm Đồng Tiền trong tay Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng nhấn tay một cái, một lúc sau, “Keng” một tiếng, Lý Hỏa Vượng cảm giác trên lưng nhẹ hơn một tí:

“Hỏng rồi!”

Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu lại, hàn quang lóe lên, kiếm Tử Tuệ mang theo sát khí hung hăng đâm về phía hắn.

Hắn muốn phản kích lại hoặc là đón đỡ nhưng hai tay của hắn đều bị hai thanh niên Bạch gia kia giữ lấy.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng chợt khiến cơ thể mình sai vị, hắn gắng gượng di chuyển cơ thể sang bên trái mấy tấc.

“A Tư kia linh quang đạt nhϊếp!”

Kiếm Đồng Tiền trong tay Lý Hỏa Vượng chợt nổ tung, màu đỏ dính dấp dễ dàng cắt đứt những ngón tay đến gần mình.

Lý Hỏa Vượng dùng một cước đá văng người trước mặt ra xa, hắn nhanh chóng kéo khoảng cách với những người khác.

Khi họ đồng thời đối mặt, người đàn ông che kiếm Tử Tuệ, vẻ mặt hắn nhăn nhó quỳ một chân xuống đất, biểu cảm âm u trên mặt hắn nhanh chóng rút đi.

“Cạch” kiếm Tử Tuệ trong tay hắn vô lực cắm trên đất, vẻ mặt vô cùng nóng nảy quỳ trên mặt đất điên cuồng gầm thét lên.

Nhìn hai thanh niên bị mình gọt ngón tay, một người Bạch gia khác thì bị sát khí nhập vào người, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi:

“Sao lại phải biến thành bộ dạng như vậy chứ? Nói chuyện thôi không được sao?”

Vừa dứt lời, lau sậy xung quanh bắt đầu lung lay, từng khuôn mặt đàn ông âm u như ẩn như hiện ở trong bãi lau sậy vàng như nghệ.

Từng khuôn mặt không có bất kỳ nhiệt độ nào, khiến Lý Hỏa Vượng không rét mà run, toàn bộ người Bạch gia có một nửa là bị tà ma nhập vào.

Trong những người này, ông lão một răng được Bạch Tái dìu đi ra, ông ta run rẩy bắt đầu nói chuyện.

Cái miệng ông ta chỉ còn một cái răng mở ra khép lại hát tiết tấu gì đó, một ít phù sa màu đen hôi thối chảy xuống từ khóe miệng của ông ta.

“Đơn~ thực!”

Khi âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ này vang lên, mấy bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Đó là Du lão gia, mặc dù không có tiếng chuông rung rung, thân ảnh ngưng tụ của Du lão gia vô cùng mơ hồ, nhưng Lý Hỏa Vượng đã dùng Du lão gia nhiều lần như vậy rồi nên hắn vẫn có thể nhận ra dáng vẻ của họ.

Nhìn Du lão gia giống như ma quỷ như ẩn như hiện trong không trung, Lý Hỏa Vượng nhớ tới thông tin mà Bạch Linh Miểu đã nói với mình khi còn ở bên trong Thanh Phong quán.

Tại sao một cô nương bình thường lại biết loại tà ma như Du lão gia này?

Hiện tại thấy được một màn trước mặt, tất cả cũng rõ ràng rồi, cụ già này hẳn là người ông đã kể chuyện cho nàng rồi.

---

Nhìn sự hờ hững trong mắt họ, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, bây giờ sợ rằng mình có nói cái gì cũng không có ích nữa.

Cũng đến nước này rồi, nếu tiếp tục kiên trì sợ là phải thấy máu, bản thân mình cũng không muốn người nhà Bạch Linh Miểu thấy máu.

Lý Hỏa Vượng nghĩ tới đây, hắn không nói hai lời xoay người chui vào trong bãi lau sậy rậm rạp, đi trở về đường cũ.

“Chờ lát nữa xem tiểu tử đeo mặt nạ kia còn ở đó hay không, nếu hắn vẫn ở đó thì ta muốn nghĩ cách giữ chân hắn, tranh thủ chút thời gian cho người Bạch gia rút lui.

Nhưng Lý Hỏa Vượng cứ đi mãi, biểu cảm trên mặt hắn đã không còn bình tĩnh nữa rồi.

Dựa theo thời gian mà hắn đi trước đó, bây giờ hẳn phải ra khỏi bãi lau sậy rậm rạp này từ lâu rồi mới đúng, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng của ranh giới bãi lau sậy hắn cũng không nhìn thấy.

Hắn lập tức nhớ lại lời mà Bạch Tái nói với mình trước đây, ở trong bãi lau sậy này rất dễ bị lạc đường.

“Làm sao đây? Ta đã bị vây khốn ở trong này rồi ư?”

Lý Hỏa Vượng đột nhiên đứng yên tại chỗ, hắn chậm rãi di chuyển cơ thể, nhìn cảnh vật giống nhau như đúc ở xung quanh, cẩn thận phân biệt.

“Soạt!”

Một tia sáng sắc bén từ bên trong bãi lau sậy bắn qua, Lý Hỏa Vượng lập tức nghiêng mình né tránh.

Nhưng một lúc sau, sau eo hắn chợt xuất hiện một trận đau nhức.

Khi Lý Hỏa Vượng đau đến nỗi không nhịn được há miệng ra, từng cái xúc tu màu đen nhúc nhích không ngừng run rẩy từ sâu trong cổ họng.

Cảm giác được xúc tu kia quét qua miệng mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng không nhịn được rơi lộp bộp:

“Không xong rồi! Dạ dày bị thương rồi!”

Nhưng không chờ hắn kịp phản ứng lại, từ bên trong bãi lau sậy càng ngày càng nhiều tia sáng sắc bén bắn qua, từng mũi tên dáng to dài hai mét từ bốn phương tám hướng lao về phía Lý Hỏa Vượng.

Khi tất cả mũi tên chất thành một đống, Lý Hỏa Vượng đưa tay che lấy cái bụng đang chảy máu của mình, hắn chậm rãi đi ra từ trong đống gỗ này.

Hắn nhìn xung quanh bãi lau sậy, thấy hoàn toàn không có tiếng động nào, trong mắt hắn đã không còn chút hơi ấm nào.

Nhìn từ số lượng mũi tên ở nơi đây có thể thẩy họ sớm đã giấu vũ khí ở nơi này từ lâu, nói không chừng chỗ này chính là địa bàn của họ. Trước đó Bạch Tái đã không nói thật với mình.