Khi người cuối cùng của Bạch gia là Bạch Tái đi vào bãi lau sậy rậm rạp, Lý Hỏa Vượng nhấc chân muốn đuổi theo:
“Chờ đã!”
Một cái tay khổng lổ lớn hơn cả người hắn chợt kéo hắn lại, chờ Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn thì phát hiện trên người mình hoàn toàn không có móng vuốt nào cả.
Hắn chợt quay đầu lại, trừng mắt nhìn Giám Thiên Ti đeo mặt nạ gỗ ở bên cạnh, lại là thủ thuật che mắt của người này.
Nhìn Lý Hỏa Vượng cả người đầy sát khí, hai tay đối phương giơ lên cao, liên tiếp lùi về sau mấy bước:
“Anh trai à, ta đang giúp ngươi đó.”
“Bây giờ những người đó đều biết được thân phận của ngươi rồi, nếu ngươi một thân một mình xông vào lần nữa thì chính là đang tìm đường chết đó.”
Lý Hỏa Vượng phiền não dùng sức lắc đầu một cái, trong đầu hắn nhớ lại trước đây Bạch Linh Miểu miêu tả với mình từng li từng tí về người nhà họ.
Trong miệng của nàng, cha mẹ nàng là tộc nhân tốt bụng, hiền hòa đối xử với mọi người, những người trong miệng nàng miêu tả hoàn toàn ngược lại với những người này.
“Chẳng lẽ...Bạch Linh Miểu lừa ta? Không, nàng không thể lừa ta được!”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng đang do dự chớp mắt liền kiên định hơn.
Suy xét đến việc trước đó hắn có tiếp xúc cùng người Bạch gia, họ tuyệt đối không giống như những người này nói.
“Nhất định có hiểu lầm gì đó, ta phải hỏi rõ tận mặt họ mới được!”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng trực tiếp ném Giám Thiên Ti đeo mặt nạ kia tại chỗ, Lý Hỏa Vượng làm ngơ tiếng kêu của hắn đi thẳng về phía bãi lau sậy.
Khi Lý Hỏa Vượng vừa đi vào bãi lau sậy kia, sắc trời chớp mắt ảm đạm xuống, trên đầu từng cây lau sậy giống như lạp xưởng tiếp xúc duy nhất với thế giới bên ngoài, cũng bị đè ép còn thừa lại mấy cây.
Cúi đầu nhìn dấu chân trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng nhấc chân từ từ đi theo:
“Tộc trưởng Bạch! Là ta đây! Ngươi đi ra đi! Chúng ta nói chuyện một chút!”
Kêu một hồi mà bãi lau sậy kia không có bất kỳ phản ứng nào, Lý Hỏa Vượng trước tiên nhìn lau sậy vàng như nghệ nối thành một mảng, sau đó mở miệng nói tiếp:
“Ngươi yên tâm, ta có giao tình sinh mệnh cùng với Nhị nha đầu! Nếu như Bạch gia có chuyện gì khó nói! Tại hạ sẽ tương trợ hết sức.”
“Ta cùng một phe với các ngươi! Người đeo mặt nạ gỗ kia cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, chỉ cần có ta ở đây, hắn không dám làm gì các ngươi đâu!”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng truyền đi rất xa trong bãi lau sậy.
Không lâu sau, hai thanh niên cường tráng của Bạch gia từ phía trước bãi lau sậy nhảy ra ngoài, họ im lặng nhìn Lý Hỏa Vượng.
Thấy người của đối phương đi ra, Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp với họ:
“Ta biết bây giờ các ngươi cảm thấy ta là Giám Thiên Ti nên không tin ta, thật ra ta và tổ chức này không có quan hệ mật thiết như các ngươi nghĩ đâu, nếu không thì như thế này đi? Trước tiên chúng ta đi về thôn Ngưu Tâm trước, Nhị nha đầu đang ở đó, ngươi có thể bảo nàng giải thích rõ cho các ngươi.”
Hai thanh niên không nói gì cả, họ tách ra nhảy sang hai bên trái phải, sau đó kéo quần áo ra, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bắt đầu đánh ra chiêu thức.
Lý Hỏa Vượng không hiểu họ đang làm cái gì, loại chiêu thức này nếu nói là quyền pháp thì lại không nắm quyền, nói là thuật pháp thì lại không bấm tay niệm thần chú.
Hai người khoa tay múa chân trong không trung, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó:
“Thần tiên ban cho chân thần công, thiên binh thiên tướng lộ rõ thần thông. Các vị thần tiên nghe lệnh của ta, mau mau nhập vào cơ thể ta!”
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng thấy một hư ảnh cao cao gầy gầy, cả người bị bao phủ bởi màu đen bay ra từ dưới mặt đất, tiến lại gần cơ thể của họ.
“Đó là loại tà ma gì vậy!”
Lý Hỏa Vượng vội vàng rút kiếm Đồng Tiền ra, hắn muốn xua đuổi thứ kia đi.
Không chờ hắn tiến lại gần, hai thanh niên Bạch gia chợt ngước mắt lên, ánh mắt âm u trừng Lý Hỏa Vượng.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng khiếp sợ đứng nguyên tại chỗ, nhìn thần thái cùng cử chỉ của hai người trước mắt hoàn toàn khác với trước đây:
“Đây...rốt cuộc là cái gì? Thần đả? Mời tà ma bám lên người?”
Nếu như nói trước đây Lý Hỏa Vượng không quá tin vào lời mà Giám Thiên Ti kia nói, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của hai người này rồi, hiểu lầm trong lòng hắn dần dần dâng lên.
“Nghe này, thật sự ta không muốn đánh nhau với các ngươi đâu. Trong quá khứ bất luận các ngươi có làm cái gì thì cũng không liên quan đến ta, tìm các ngươi gây phiền phức cũng là người của Giám Thiên Ti!”
“Soạt” một tiếng, hai thanh niên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gần như mang theo tàn ảnh, đột nhiên xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Họ bị một số tà ma không biết tên nhập thân vào trông vô cùng quái dị, mỗi một bộ phận trên cơ thể dường như đều sở hữu một thân thể độc lập cho mình.
Từng ngón tay kia tách ra giống như từng cái đầu rắn co rúm đâm về phía cổ của Lý Hỏa Vượng.
Hai người này nhìn thì thấy không mạnh, nhưng Lý Hỏa Vượng không ra tay bởi vì hắn biết những chiêu thức mình học được đều là sát chiêu.
Nếu thật sự ra tay thì hai người này không chết cũng bị thương, nhưng mà cảnh này tuyệt đối không phải là chuyện mà Lý Hỏa Vượng muốn làm.
Cơ thể Lý Hỏa Vượng di chuyển trong bãi lau sậy, hắn không ngừng né tránh công kích của đối phương