Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 483: Bạch Vô Thường




Lý Hỏa Vượng không để ý tới hắn, tiếp tục tập trung di chuyển, trong lòng suy tính cách ứng đối cho những khả năng có thể xảy ra sau đây.

Hắn chạy mấy ngày ròng rã, dù Lý Hỏa Vượng khỏe mạnh chịu đựng được nhưng dù sao thì ngựa cũng chỉ là máu thịt bình thường, cần phải nghỉ ngơi.

Chạng vạng tối vài ngày sau, Lý Hỏa Vượng buộc ngựa vào một gốc cây, sau đó nhảy lên trên cây, nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu sau, hắn bị tiếng nói thầm thì của Hắc Thái Tuế đánh thức. Chờ khi hắn mở mắt ra thì trời đã sáng chưng rồi.

Hắn vẫn còn hơi mơ màng, lắc đầu mạnh một cái, sau đó nhảy xuống khỏi cái cây, vỗ vỗ lên cổ con ngựa đang ngủ.

Tiếng vó ngựa lại tiếp tục vang lên, kéo dài trên con đường đất.

Khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ xem cuộc sống màn trời chiếu đất này sẽ kéo dài bao lâu nữa, liệu bản thân có thể tìm được mấy người kia hay không thì hắn phát hiện ra có biến.

Mượn ánh trăng mờ ảo, Lý Hỏa Vượng ngồi xổm ở bên đường, nhìn dấu giày chi chít trên mặt đất.

Quan sát số lượng và hình dạng to nhỏ khác nhau, theo bản năng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đây chính là những người mà hắn muốn tìm!

Khi nhìn thấy trong những dấu giày này mang theo một chút máu, Lý Hỏa Vượng hưng phấn kéo dây cương.

“Đi nào!”

Có lẽ là do quá nhiều người, những người kia di chuyển không nhanh. Lý Hỏa Vượng điên cuồng cưỡi ngựa đuổi theo một tiếng đồng hồ thì dấu giày trên mặt đất càng ngày càng rõ.

Để tránh đánh cỏ động rắn, Lý Hỏa Vượng tung người nhảy xuống ngựa, giấu bản thân ở dưới đất, chậm rãi tìm kiếm.

Sắc trời đen kịt dần bị màu xanh sẫm thay thế, khi trời sắp sáng, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng tìm được một nhóm phạm nhân đang dựa sát vào nhau, ngủ gà ngủ gật ở trong một mảnh rừng.

Bất kể là nam nữ già trẻ đều đeo gông trên cổ, giống như những những phạm nhân đang bị áp giải.

Ban đầu Lý Hỏa Vượng còn không dám khẳng định đây có phải là những người mình muốn tìm hay không, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp giống Bạch Linh Miểu bảy tám phần thì hắn biết mình không hề tìm nhầm.

Khi thấy những người này dù sắc mặt tiều tụy quần áo tả tơi nhưng tay chân vẫn còn đầy đủ, Lý Hỏa Vượng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

“May quá, chỉ cần người vẫn còn sống thì tất cả mọi chuyện còn có khả năng cứu vãn.”

Lý Hỏa Vượng cũng không lập tức hiện thân, bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm người áp giải họ.

Nếu như là kẻ địch thì chiến thôi, nhưng nếu là Giám Thiên ti thì có thể thương lượng được, dù sao mặc kệ là như nào, bản thân hắn nhất định phải cứu họ!

Lý Hỏa Vượng chậm rãi di chuyển vài vòng nhưng không nhìn thấy bất kỳ ai cả.

“Không thể không có ai canh giữ được, nếu như không có người canh giữ, người nhà họ Bạch sớm đã chạy sạch rồi.”

Khi Lý Hỏa Vượng không thể hiểu được thì hắn nghe thấy những tiếng “lộc cộc” vô cùng quỷ dị từ phía sau lưng truyền tới, dường như có thứ gì đó đang lắc ống trúc vậy.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu lại, phát hiện ra sương mù sớm màu trắng xuất hiện trong khu rừng u ám này, những âm thanh kia từ trong sương mù phát ra.

m thanh ngày càng gần, những người nhà họ Bạch đang ngủ mê dần dần tỉnh lại. Khi nghe thấy âm thanh kia, trong mắt họ đều hiện lên vẻ sợ hãi, thậm chí một vài đứa trẻ còn bật khóc.

Lý Hỏa Vượng còn ngửi được mùi hôi thối gay mũi, hắn cảm nhận được bên trong sương mù màu trắng có thứ gì đó đang di chuyển, nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Lý Hỏa Vượng không muốn ngồi yên chờ chết, một tay nắm chặt chuôi kiếm, nín thở, cẩn thận tiến vào trong sương mù trắng.

Khi đứng trong sương mù trắng, âm thanh kia càng lúc càng lớn hơn, Lý Hỏa Vượng đi về phía tiếng động phát ra.

“Lộc cộc lạch cạch…lộc cộc lạch cạch.”

Theo những âm thanh quái dị này, một đầu gỗ đội mũ dưa hấu màu đen, hai má màu đỏ xuất hiện trong sương mù trắng nồng nặc, loạng chà loạng choạng di chuyển trong sương mù.

“Lộc cộc lạch cạch.”

Mỗi lần đầu gỗ kia di chuyển đều sẽ phát ra âm thanh vô cùng quái dị này.

Ngay khi nhìn thấy thứ này, tóc gáy của Lý Hỏa Vượng dựng đứng lên, thế nhưng hắn cũng không ra tay ngay lúc đó, bởi vì hắn có thể cảm nhận được đầu gỗ này không hề nhìn bản thân mình.

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy!”

Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, vô cùng cảnh giác nhìn cái đầu gỗ càng lúc càng gần. Đúng lúc này, có một ánh mắt vô cùng mạnh mẽ từ trên trời nhìn xuống, quét qua đỉnh đầu của hắn, khiến hắn cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Lý Hỏa Vượng lập tức ngẩng đầu lên, một gương mặt to lớn, mang theo vẻ tái trắng tà mị đang cười gượng, chậm rãi ép xuống.

Chờ khi nó hiện rõ trước mặt Lý Hỏa Vượng, cuối cùng hắn cũng nhìn ra đó là gì.

---

Khuôn mặt bị kéo dài chừng mấy thước, trong miệng còn có một chiếc lưỡi màu đỏ máu dài hai ba thước rũ xuống dưới.

Phía dưới khuôn mặt kinh khủng như vậy là một cơ thể lưng gù thân cao hơn ba trượng, đây là một vị Bạch Vô Thường to lớn vặn vẹo.

Cái đầu gỗ trước đó liên tục lắc lư ở trong không trung thật ra chỉ là một mặt dây chuyền trước ngực nó mà thôi!