Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 484: Quỷ Dị




Tiếng ken két cùng với tiếng động quái dị, tên Bạch Vô Thường kia nửa ngồi vừa nhìn, hắn cúi người về phía Lý Hỏa Vượng ngửi ngửi, thở hổn hà hổn hển như đang tìm kiếm cái gì đó.

Bây giờ Lý Hỏa Vượng đang ẩn thân nhưng hiển nhiên thứ này có thể cảm nhận được cái gì đó, bị nó phát hiện chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

“Thứ này tuyệt đối không dễ đối phó chút nào!”

Lý Hỏa Vượng gần như không chút do dự, hắn sử dụng đòn sát thủ của chính mình.

Hắn mở năm ngón tay phải của mình ra hướng về phía Bạch Vô Thường kia.

Lý Hỏa Vượng giơ tay chém xuống, “phập” một tiếng, cánh tay trái theo tiếng động bị đứt đoạn, dùng tốc độ cực nhanh bay ra cắm vào trong mắt của Bạch Vô Thường.

Khi Bạch Vô Thường há mồm ra, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, Lý Hỏa Vượng không chút do dự nhảy lên một cái, một tay giơ kiếm lên đâm vào trong miệng hắn.

Móng tay bén nhọn kia mang theo tiếng rít gào cắt về phía Lý Hỏa Vượng nhưng bởi vì mắt bị thương cho nên thứ đó gần như không được chính xác, chỉ để lại trên cổ Lý Hỏa Vượng một vết thương sâu thôi.

Một lúc sau, cùng với tiếng vang không ngừng của tiếng máu thịt bị xé rách, Lý Hỏa Vượng trượt xuống một đường dọc theo cổ họng.

Ngay khi hắn sắp tuột xuống đến đáy thì một cái mặt nạ gỗ không biết từ nơi nào trực tiếp trùm lên đầu Lý Hỏa Vượng.

Trong phút chốc, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trời đất u ám, bản thân mình cũng không thể hít thở nữa.

Hắn dùng sức lắc đầu, hắn định lột thứ trên mặt xuống nhưng mà cho dù hắn làm như thế nào thì mặt nạ kia vẫn trùm lên đầu hắn không hề nhúc nhích.

Lý Hỏa Vượng không chút do dự móc ra một con dao lá liễu cắm vào một bên cằm của mình.

Hắn vén một mảng lớn da mặt của mình lên, khi hắn gần như nghẹt thở muốn hít vào một hơi nhưng lại không hít vào được cái gì cả.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!!”

Lý Hỏa Vượng trong tuyệt vọng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh bốn phía.

Khi hắn không nhìn thấy được Hồng Trung cùng với hòa thượng, trong đầu hắn chợt vang lên hồi chuông báo động, hắn đột nhiên tỉnh hồn lại.

Một lúc sau, bốn phía xung quanh không còn có Bạch Vô Thường to lớn nữa, cánh rừng sương mù dày đặc kia giờ đây cũng đã sáng sủa hơn rồi.

Nhưng điều duy nhất giống với trước đó chính là bản thân hắn vẫn không thể hô hấp được.

Lý Hỏa Vượng kìm nén đến nỗi mặt mũi tím bầm, hắn vươn tay sờ lên cổ mình, hắn mò được một sợi dây đã hoàn toàn chui vào bên trong da thịt của mình.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm, ngón cái dùng sức rạch một đường trên sợi dây.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết khiếp người, sợi dây treo trên cổ Lý Hỏa Vượng không ngừng phun ra máu loãng tanh hôi.

Sợi dây kia chợt rúc vào bên trong cánh rừng, Lý Hỏa Vượng giống như một bộ thi thể rơi xuống từ giữa không trung.

“Đạo sĩ, đạo sĩ ngươi có sao không?”

Hòa thượng vội vàng chạy tới ân cần hỏi han.

Lý Hỏa Vượng che lấy cổ mình lắc lắc đầu, hắn lảo đảo đứng dậy:

“Ta không sao.”

Trả lời hòa thượng xong, trước tiên Lý Hỏa Vượng nhìn bốn phía xung quanh.

Từng luồng ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá rải rác ở trong rừng rậm, cảnh tượng này vô cùng bình thường, giống như tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là ảo giác vậy.

“Ảo giác?”

Lý Hỏa Vượng nhìn cánh tay trái hoàn hảo không bị thương của mình, trong mắt hắn lộ ra một tia mê mang.

Nhưng hắn nhanh chóng vươn tay sờ vết thương bị Bạch Vô Thường dùng móng tay cào ra kia, ánh mắt hắn chợt trở nên kiên định hơn.

“Đây tuyệt đối không phải là ảo giác, chẳng qua không biết thứ vừa nãy đánh nhau với ta đã dùng thủ đoạn gì thôi.”

Cũng may vừa nãy hẳn là hắn đã làm nó bị thương, chắc chắn trong thời gian ngắn nó sẽ không xuất hiện nữa.

“Không xong rồi!”

Lý Hỏa Vượng chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng lao về phía bên trái.

Khi lao ra khỏi rừng, nhìn thấy những người Bạch gia kia vẫn mang theo cái gông cùm vây thành một nhóm, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn tốt, dù nói thế nào, người vẫn ở đây là tốt rồi.”

Khi Lý Hỏa Vượng đi tới, hiển nhiên đã dọa sợ mấy người Bạch gia.

Một vị đạo sĩ mang theo mặt nạ đồng tiền, trên cổ còn có máu chảy xuống, xách kiếm đi tới thì bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy sợ hãi.

Răng rắc một tiếng, cái gông cùm dày cộm bị đập bể ra.

Khi Lý Hỏa Vượng giải cứu từng người từ trong trói buộc ra, lúc này người Bạch gia mới phản ứng lại, người này tới để cứu bọn họ, không ít người phụ nữ lập tức khóc ra thành tiếng.

Quyền phát biểu ở trong một tộc luôn luôn là của người già, thôn Ngưu Tâm cũng không ngoại lệ.

Một ông lão hàm răng rụng hết chỉ còn lại răng cửa dẫn theo những người khác run rẩy quỳ xuống với Lý Hỏa Vượng:

“Cái đó, đa tạ ân công cứu giúp toàn thôn chúng ta.”

Lý Hỏa Vượng vội vàng vươn tay đỡ ông lão dậy:

“Ông à, ngươi muốn ta tổn thọ sao. Bạch Linh Miểu cô nương nhờ ta tới cứu các vị.”

Dứt lời, có mấy người trong đám người lập tức kích động vô cùng, người phụ nữ xinh đẹp dáng dấp có bảy tám phần giống với Bạch Linh Miểu vui rớt nước mắt, nói với người đàn ông cường tráng bên cạnh:

“Đương gia à! Con nó không sao! Nó vẫn còn sống! Con nó vẫn còn sống!”

Vù một tiếng, Lý Hỏa Vượng bị thân thích của Bạch Linh Miểu vây quanh, bảy miệng tám lưỡi hỏi han khiến Lý Hỏa Vượng cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.