Hắn vừa ngồi được một nửa thì đã xoay người lại, cười nói với Lý Hỏa Vượng:
“Cao nhân, hay là ngài ngồi đi?”
“Mau mau lên kiệu đi, ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Ôi…”
Vương tri huyện thầm cười trộm trong lòng, ngồi ở trên kia. Hắn còn chưa ngồi yên thì Lý Hỏa Vượng đã nói ra một câu khiến thiếu chút nữa là sợ vỡ mật.
“Nhiều người biến mất như vậy mà ngươi không báo cáo với Giám Thiên ti hả?”
Nghe được lời có hàm ý trách tội này, Vương tri huyện sợ hãi tột cùng, kéo rèm kiệu ra, bắt đầu lý do lý trấu.
“Cao nhân, chuyện này vẫn đang điều tra mà, nếu không điều tra mà đã báo cáo lên trên, nhỡ đâu có sai sót, hạ quan chịu liên lụy thì cũng không sao cả, nhưng hại các ngươi đi một chuyến uổng công vô ích thì chẳng phải là tội lớn lắm sao?”
“Trời ơi, xin lỗi ngài, đều do đám thủ hạ của hạ quan chẳng có tác dụng gì cả, điều tra một vụ án mà kéo dài lâu như vậy, làm hại cao nhân phải tự mình tới đây.”
“Chờ khi hết bận, hạ quan nhất định sẽ tới Phù Bạch lâu tổ chức tiệc, tự phạt ba chén để bồi tội!”
Lý Hỏa Vượng dần đánh mất kiên nhẫn, phất tay về phía trước.
“Mau đi nào.”
Nếu không phải vì nghe tin tên bổ đầu kia đã phát hiện ra điều gì, hắn cũng lười trò chuyện với hạng người lắm mồm như này.”
Theo những bước chân cùng nhịp của đám kiệu phu, chiếc kiệu lắc lư lên xuống.
Huyện thành này cũng không lớn, muốn tìm bổ đầu đi tuần trên đường cũng không phải việc khó. Rất nhanh sau đó Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy bổ đầu áo xanh đang đứng trước cửa một kỹ viện, vui cười với người phụ nữ ở bên trong.
Khi thấy kiệu của huyện lệnh lão gia, đám bộ đầu và bộ khoái vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc, chỉnh trang quần áo mũ máo, giả vờ nghiêm túc đi tuần trên đường.
“A, tri huyện đại nhân.” Hai tay Tào bổ đầu ôm quyền, hành lễ với người trên kiệu.
“Tri huyện đại nhân, sớm như vậy mà ngài đã đi ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình rồi, nhưng ngài chớ có lao lực quá vì bách tính mà sinh bệnh đó.”
“Ôi, vì bách tính, ta chịu khổ một chút có là gi đâu.”
Khi thấy sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên u ám, hắn vội vàng nghiêm mặt hỏi:
“Tào bổ đầu, ngươi đã điều tra được manh mối gì về vụ án thôn dân thôn Tim Trâu biến mất chưa?”
“Tiểu tử ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi nói, vị này chính là cao nhân Giám Thiên ti, tự mình tới xử lý chuyện này!”
“Hả?”
Tào bổ đầu ngạc nhiên nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
“Nhưng người mang toàn bộ thôn dân thôn Tim Trâu đi chính là người của Giám Thiên ti mà!”
Câu trả lời của Tào bổ đầu khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng chấn động.
“Điều này sao có thể? Vì sao Giám Thiên ti lại muốn mang người nhà của Bạch Linh Miểu đi?”
Nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại bình tĩnh.
“Chờ đã, có lẽ đó chưa hẳn là Giám Thiên ti thật, không chừng là do người khác đóng giả!”
Bất kể người đó là thật hay giả thì đối với người nhà của Bạch Linh Miểu mà nói, đây đều không phải chuyện tốt đẹp gì.
Từ trên người Hồng Đại, Lý Hỏa Vượng đã biết được những người của Giám Thiên ti chỉ quan tâm tới việc hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm việc giết bao nhiêu người.
Về phần đóng giả thì càng không cần phải nói tới, kết cục của họ chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn.
“Họ đi hướng nào?!”
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Tào bổ đầu, hiện giờ chỉ còn cách cố gắng đuổi theo, không biết là có thể đuổi kịp hay không nữa.
“Hình như là đi về hướng kinh thành, ta không biết họ đã đi được bao xa nữa.”
Khi thấy Tào bổ đầu run rẩy chỉ tay về phía tây, Lý Hỏa Vượng đạp mạnh chân lên yên ngựa, xoay người nhảy lên lưng ngựa, phóng về hướng đó.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng đã đi xa, lúc này Vương tri huyện mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, vị sư gia ở bên cạnh nhích lại gần.
“Lão gia, theo ta thấy thì việc này rất kỳ lạ. Ngài nói xem, có phải là hai nhóm người này có vấn đề hay không?”
Vương tri huyện tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Kỳ lạ thì kệ họ kỳ lạ, chuyện của Giám Thiên ti có liên quan gì với bản tri huyện đâu cơ chứ? Lên kiệu, về phù!”
Tiếng vó ngựa “cộc cộc cộc” không ngừng vang lên, Lý Hỏa Vượng ngồi trên lưng ngựa cũng nhấp nhô theo tiết tấu. Suy nghĩ trong đầu hắn hoàn toàn rối loạn, trong lòng xuất hiện đủ các loại phỏng đoán.
“Nếu như không phải là Giám Thiên ti, vậy liệu có phải là…”
“Ha ha… Chớ có một lần bị rắn cắn mà sợ dây thừng, ta thấy chuyện lần này không giống với hành động của những quân bài khác đâu.”
Lý Hỏa Vượng lập tức nghiêng đầu sang nhìn hồng Trung, lúc này hắn đang rảnh rỗi, buồn chán quá, nằm giữa không trung vung loạn lên.
“Theo ngươi thấy? Ngươi có nói câu nào là thật hay không hả? Ngươi nói như vậy khiến ta càng nghi ngờ tên Giám Thiên ti này là do Tọa vong Đạo giả dạng hơn đó.”
“Không tin thì thôi, Tọa Vong Đạo chúng ta muốn đùa giỡn kẻ nào thì cũng làm một cách quang minh chính đại, từ xưa đến giờ chưa từng giả mạo.”
Hồng Trung ngồi dậy, duỗi lưng, mệt mỏi nói:
“Haha, lại nói linh tinh rồi, ai bảo chúng ta không nói thật bao giờ chứ? Nói dối phải là chín thật một giả, nếu như toàn bộ mọi chuyện đều nói dối thì lừa được ai hả?”