“Không biết.”
“Vậy phải tìm như thế nào?”
“Đừng nói vội, bây giờ ta cũng được xem là người có thân phận, ắt sẽ có cách mà thôi.”
Lý Hỏa Vượng cầm lệnh bài Giám Thiên ti ra, lắc lư trước mặt Bạch Linh Miểu.
Toàn bộ người trong thôn đột nhiên biến mất, dù như thế nào thì cũng không thể coi là việc nhỏ, tri huyện quản lý thôn Tim Trâu chắc chắc sẽ biết chuyện gì đó, bản thân hắn có thể xuống tay ở phương diện này.
Lý Hỏa Vượng dắt một con ngựa ra, liếc nhìn bản đồ một cái, sau đó nhảy lên trên ngựa.
Hắn không biết cưỡi ngựa, nhưng không có gì, ngã vài lần là sẽ biết thôi. Người khác bị ngã còn sợ gãy xương, còn hắn thì không hề ảnh hưởng.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên lưng ngựa, lắc trái lắc phải suốt một ngày một đêm, chờ tới khi sắc trời dần sáng thì cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng đã đi tới huyện thành lớn nhất ở gần đó.
Ngắm nhìn huyện thành không lớn không nhỏ ở phía trước mặt, Lý Hỏa Vượng mệt mỏi rã rời dắt dây cương ngựa, đi vào trong.
Vương tri huyện tỉnh lại, hắn không mở mắt ra, khẽ đạp chăn một cái. Người thϊếp đang ngủ vội vàng xuống giường, quỳ rạp xuống dưới đất, trán chạm xuống cả sàn nhà.
“Cung thỉnh lão gia thay quần áo.”
Vương tri huyện mở mắt ra, ngồi dậy dưới sự giúp đỡ đến từ bàn tay mềm mại của người thê thϊếp kia. Hắn duỗi tay ra, một cành liễu đã được lột vỏ đưa vào trong tay hắn.
Vương tri huyện cầm nhánh cây, nhẹ nhàng quệt lên muối mịn trong tay của nha hoàn, sau đó nhét vào trong miệng, chà trái chà phải.
Khi thấy Vương tri huyện đã sắp đánh răng xong, nha hoàn vội vàng cầm ống nhổ bằng tử đàn sớm đã chuẩn bị từ trước.
Vương tri huyện uống một ngụm nước ấm, súc miệng, sau đó cúi đầu, phun hết vào trong ống nhổ.
Khi thấy Vương tri huyện hai mắt lim dim, nha hoàn cầm khăn lông cẩn thận lau mặt cho hắn.
Nha hoàn lau mặt lui ra, nha hoàn thay quần áo cầm quan phục chậm rãi đi tới.
Chờ sau khi bảy tám nha hoàn lui ra, Vương tri huyện mặc quan phục màu tím chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa ra khỏi phòng thì cảm giác nóng bức đã phả vào mặt, hắn ngẩng đầu lên thì thấy mặt trời đã lên cao, trên mặt lập tức hiện lên vẻ không vui.
“Hôm nay lại là một ngày nắng gắt rồi, đúng là chả có mấy ngày được thoải mái mà.”
Nói xong hắn đi về phía trước, hai nha hoàn cầm quạt vội vàng chạy đuổi theo sau.
Đi chưa được mấy bước thì hắn đã đi tới trước bàn gỗ làm việc của mình, trợ thủ đắc lực của hắn là Hồ sư gia sớm đã chờ ở đó.
“Nói đi, gần đây có ai gõ trống cáo trạng không hả?”
Tên sư gia sở hữu một bộ râu cá trê kia lập tức nở nụ cười giả dối.
“Bẩm lão gia, hôm nay có một vụ kiện, người thưa kiện dâng mười lượng bạc.”
“Hả?”
Vương tri huyện cầm miếng bánh đúc đậu sáng lóng lánh lên ăn mấy viếng, từ tốn hỏi:
“Vậy người bị kiện là ai?”
“Đó chính là một tên buôn ngựa tới từ Thanh Khâu, hắn dâng một lượng, nhưng đây là một lượng vàng.”
“Ợ~Bánh đúc đậu hôm nay được đó! Tiếc là số lượng hơi ít.”
Vừa nghe được lời này, Hồ sư gia lập tức hiểu rõ hàm ý của đối phương:
“Lão gia, ta hiểu rồi, ta biết phải nói với bọn hắn như thế nào rồi.”
Dứt lời, hắn lấy một trang giấy ở trong ngực ra, bắt đầu đọc đơn kiện.
Khi Vương tri huyện đang lắc lư cái đầu nghe đơn kiện thì hắn nhìn thấy một người đàn ông chui từ dưới mặt đất lên.
Khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Vương tri huyện sững sờ, ngay sau đó thì lộ rõ vẻ hoảng hốt, cuối cùng đứng bật dậy khiến bát bánh đúc đậu trong tay đổ hết ra bàn.
“Người tới...người tới là ai! Ngươi dám giết mệnh quan triều đình hả! Giám Thiên ti tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho ngươi đâu!”
Lý Hỏa Vượng nhìn người đàn ông đang run rẩy trước mặt, lười nói nhảm với hắn, giơ tấm lệnh bài kia ra trước mặt hắn.
“Ta hỏi ngươi vài việc.”
Khi thấy lệnh bài trong tay Lý Hỏa Vượng, Vương tri huyện đang trốn sau lưng sư gia đi ra bên ngoài, trên gương mặt nở một nụ cười nịnh hót.
“Ha ha, hóa ra là cao nhân của Giám Thiên ti, sư gia, còn không mau dâng trà lên!”
“Đừng dài dòng, ta hỏi ngươi, sao những người ở thôn Tim Trâu không thấy đâu nữa? Người biến mất lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không biết gì sao?”
Khi nghe được lời này, Vương tri huyện ngẩn ra, ngay sau đó khẽ hỏi sư gia ở bên cạnh.
“Sư gia, thôn Tim Trâu sao rồi?”
“Lão gia, ngươi quên rồi hả? Không biết vì sao toàn bộ người ở thôn Tim Trâu đều biến mất, ngươi ra lệnh cho Tào bổ đầu điều tra chuyện này, trước đó hắn định nói với ngươi chuyện gì đó nhưng lúc đó ngươi bận chuyện nên không nghe.”
“Vậy còn ngẩn ra đó làm gì, mau mau tìm Tào Tín về đây!”
“Hiện giờ Tào bổ đầu đang đi tuần đường phố! Tiểu nhân không biết hắn ở đâu.”
Nghe được lời này, Vương tri huyện nở một nụ cười xấu hổ với Lý Hỏa Vượng.
“Cao nhân, ta dẫn ngươi đi tìm Tào bổ đầu nhé, được không hả? Chuyện này đều do hắn quản lý.”
“Đi, mau lên, ta không có thời gian đâu.”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng đi ra ngoài, Vương tri huyện và Hồ sư gia vội vàng đuổi theo.
Cheng cheng, tiếng chiêng chói tai vang lên.
“Tri...huyện...lão...gia...xuất...hành…”
Dưới một giọng nói cố tình kéo dài, Vương tri huyện đội mũ quan xoay người đi về phía một chiếc kiệu, ngồi lên trên.