Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 480: Không Có Dấu Vết




Lý Hỏa Vượng ngồi xổm xuống, nhìn hoa văn trên tảng đá dưới mặt đất.

“Lúc các ngươi mới tới nơi này, trong thôn có hỗn loạn không?”

“Không hề, không loạn chút nào cả, quần áo vẫn được phơi ở ngoài, trâu, chó đều vẫn còn đủ, chỉ có người là không thấy đâu nữa.”

“Hơn nữa ta còn cố tình đi đến từng nhà, mở tủ gỗ ra, quần áo bên trong không hề thiếu, vừa nhìn là biết họ không phải là đi xa nhà.”

Ánh mắt Lý Hỏa Vượng quan sát kỹ càng từng chi tiết một, tìm kiếm nguy cơ nguy hiểm xuất hiện.

Khi Lý Hỏa Vượng đẩy một cánh cửa ra, vẫn không phát hiện được manh mối gì cả, thế là hắn gỡ cục bông trong tai xuống, cẩn thận lắng nghe tất cả âm thanh ở xung quanh.

Đi khắp thôn một vòng, thậm chí hắn còn gọi Du lão gia ra, đào ba thước đất để tìm kiếm.

Nhưng chuyện lần này khác với những chuyện xảy ra trước đây, nơi đây không hề có ánh mắt mang thái độ thù địch, không có tà ma quỷ dị, nơi này không có gì cả.

Chờ khi Lý Hỏa Vượng quay về căn nhà ba gian của Bạch gia thì đã thấy cảnh ở trong sảnh lớn sáng ngời, La Quyên Hoa và Xuân Tiểu Mãn đang ngồi bên cạnh Bạch Linh Miểu, an ủi nàng.

Những người khác thì đứng ở xung quanh, chụm đầu chụm tai thảo luận chuyện gì đó. Khi thấy Lý Hỏa Vượng quay trở về, họ đều nhìn sang phía này.

“Các ngươi đi ngủ trước đi, có chuyện gì thì để mai nói.”

Khi thấy Lý Hỏa Vượng lên tiếng, những người khác cũng không dám nói tiếp, từng nhóm từng nhóm rời đi.

Bởi vì khóc quá nhiều vậy nên đôi mắt màu hồng của Bạch Linh Miểu càng đỏ thêm, vẻ bi thương ẩn sâu trong đôi mắt nàng, nàng nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, không ngừng nghẹn ngào.

“Muộn rồi, phòng của ngươi ở đâu? Rửa mặt rồi ngủ đi.”

Bạch Linh Miểu mím môi, đứng dậy, đi về phía vạc nước ở nhà bếp.

Một nén hương sau, hai người không nói gì cả, nằm trong một căn phòng ngủ tràn ngập mùi thơm.

Nhìn cách trang trí sắp xếp trong căn phòng này cùng chiếc màn màu trắng kia là có thể đoán ra đây là khuê phòng của Bạch Linh Miểu trước đây.

Bạch Linh Miểu nằm cuộn tròn ở trên giường, bả vai không ngừng run rẩy, nàng cố kìm nén để không bật khóc.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình được ôm lấy, tựa vào l*иg ngực săn chắc.

“Đừng khóc mà, gặp phải phiền phức gì thì chúng ta giải quyết chuyện đó, hiện giờ chúng ta đều là người có được thần thông, chẳng lẽ còn sợ không tìm được hay sao?”

Bả vai Bạch Linh Miểu ngừng run rẩy, đầu của nàng cạ vào l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng một hồi. Sau đó đột nhiên nàng thoát ra khỏi cái ôm của Lý Hỏa Vượng, cầm da xương đặt ở trước gương đồng lên, đi ra bên ngoài phòng.

“Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng! Trên trời có chuyện Phi tiên xử lý, dưới đất có chuyện Hồng hoàng đuổi! Nếu như âm tào địa phủ có chuyện, xin mời Bi vương tới giúp đỡ...Ta chặn đầu ngựa hỏi quốc hiệu, giữ chặt dây cương tìm quê hương.

Hoặc họ Trương hoặc họ Vương, hoặc họ Lý hoặc họ Hoàng...Triệu Tiền Tôn Lý Lý Tồn Hiếu, Chu Ngô Trịnh Vương Vương Nhan Chương...”

Lý Hỏa Vượng nghe tiếng trống gõ theo tiết tấu ở bên ngoài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Chờ tới ngày hôm sau, Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, phát hiện Bạch Linh Miểu thường ngày luôn dậy rất sớm thì nay lại đang nằm trên giường, không nói gì cả.

“Sao hả? Tiên gia nói gì?”

Lý Hỏa Vượng vừa mặc quần áo vừa hỏi.

“Họ không tìm được.”

Bạch Linh Miểu cố đè nén nỗi đau thương.

“Ngay cả Tiên gia cũng không tìm được. Lý sư huynh, ngươi nói xem liệu có phải là cha mẹ ta không còn trên đời hay không hả?”

Lý Hỏa Vượng đi tới, duỗi tay ra vỗ lên bả vai nàng, xoay người đi ra khỏi phòng.

“Để ta đi, trong khoảng thời gian ta không ở đây, ngươi phải chú ý mọi chuyện giúp ta đó.”

Khi Lý Hỏa Vượng vừa mới xoay người rời đi thì Bạch Linh Miểu đã mở cửa ra, nàng mở đôi mắt đỏ ra, ngạc nhiên hỏi:

“Lý sư huynh, ngươi đi đâu vậy?”

“Còn có thể đi đâu được chứ? Tiên gia không có tác dụng, đương nhiên phải nghĩ cách để tìm hiểu xem toàn bộ thôn dân đã đi đâu rồi. Ngươi đã như vậy rồi chẳng lẽ ta còn có thể mặc kệ hay sao?”

Bạch Linh Miểu nghe được lời này, lập tức nhào tới, ôm lấy Lý Hỏa Vượng từ phía sau, gương mặt tì vào lưng hắn, nước mắt thấm ướt lưng áo.

“Lý sư huynh, cảm ơn ngươi...”

Khi thấy Lý Hỏa Vượng phản ứng lạnh nhạt như vậy, vốn nàng cho rằng đối phương hoàn toàn không quan tâm tới chuyện nhà của mình.

Thật không ngờ rằng đối phương đã sớm suy nghĩ kỹ xem phải làm như nào, chẳng qua là không hề nói ra mà thôi.

---

“Giữa chúng ta còn cần phải nói cảm ơn hay sao? Nếu không phải ta chết sớm thì chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, đừng khóc nữa, hãy chờ tin tức từ ta.”

Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Bạch Linh Miểu, gỡ bàn tay nàng ra, sau đó đi ra bên ngoài.

Hắn không hiểu cách biểu lộ tình cảm của bản thân, nhưng hắn không muốn những chuyện mình đã phải trải qua tái hiện trên người Bạch Linh Miểu, cảm giác đó vô cùng khó chịu.

Bạch Linh Miểu vội vàng chạy theo sau, giọng nói mang theo sự lo âu:

“Lý sư huynh, ngươi biết cha mẹ bọn ta đi đâu không?”