Theo tiếng hét to đầy hưng phấn của Dương tiểu hài vang lên, những người khác lần lượt hiện lên giữa thôn xóm mái ngói trùng trùng điệp điệp.
Đã hơn nửa tháng không gặp mặt nhau, bây giờ được gặp lại khiến Lữ Trạng Nguyên vô cùng kích động, chạy tới nắm chặt lấy hai tay Lý Hỏa Vượng.
“Tiểu đạo gia, ngươi đã trở về rồi, chúng ta rất nhớ ngươi đó.”
“Lữ ban chủ vất vả rồi, hành trình trước đó không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không, không có chuyện gì cả, trước đó có bao nhiêu người thì bây giờ vẫn vậy! Một người cũng không thiếu!”
Sau đó hắn ân cần hỏi han về con mắt còn lại của Lý Hỏa Vượng, hai bên vô cùng gần gũi.
“Đi nào, đừng đứng ở đây nữa, có gì vào trong rồi nói.”
Lý Hỏa Vượng vừa định tiến vào phía trong thôn thì lại bị Lữ Trạng Nguyên ngăn lại.
Đầu tiên hắn nhìn trộm Bạch Linh Miểu một cái, trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
“Chuyện này...Tiểu đạo gia à, trước tiên không vội vào thôn, có một chuyện ta cần nói riêng với ngươi.”
Hiển nhiên Lý Hỏa Vượng không hiểu được ý của đối phương là gì.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi, vì sao phải nói riêng chứ?”
Hắn không đoán ra được giữa mình và Lữ Trạng Nguyên có chuyện gì cần phải tránh mặt những người khác.
“Ôi...Tiểu đạo gia à, ngươi xem một chút...Có một số việc nói riêng với nhau thì sẽ tốt hơn đó.”
Lữ Trạng Nguyên áp sát Lý Hỏa Vượng, lén lút nháy mắt ra hiệu về phía Bạch Linh Miểu.
Nhìn biểu cảm của hắn, trong lòng Lý Hỏa Vượng giật thót, một con mắt liếc nhìn Bạch Linh Miểu.
“Lữ ban chủ nhất quyết muốn nói chuyện riêng với mình, chẳng lẽ quê nhà của Miểu Miểu xảy ra chuyện lớn gì hay sao?”
Lý Hỏa Vượng đã hiểu Lữ ban chủ muốn biểu đạt điều gì, nhưng không may mắn chính là Bạch Linh Miểu cũng hiểu được.
“Lữ ban chủ...nhà ta...nhà ta xảy ra chuyện gì à?”
Khi thấy Lữ Trạng Nguyên chột dạ tránh né ánh mắt của mình, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Bạch Linh Miểu.
“Cha! Mẹ!”
Bạch Linh Miểu rơi lệ đẩy những người khác ra, thuận theo con đường hẹp quanh co kia, xông thẳng vào trong thôn. Lý Hỏa Vượng không yên lòng vội vàng đuổi theo nàng.
“Cha! Mẹ! Ông nội! Niếp Niếp về rồi này! Các ngươi ở đâu vậy!”
Tiếng khóc xen lẫn tiếng gào thét của Bạch Linh Miểu vang vọng trên không trung.
Bạch Linh Miểu đẩy cánh cửa mỗi một nhà trong thôn để tìm kiếm người nhà của mình, nhưng phía sau mỗi cánh cửa đều chỉ có sự thất vọng.
---
“Cha! Mẹ! Các ngươi ở đâu vậy?!”
Bạch Linh Miểu rơi nước mắt, không ngừng tìm kiếm khắp thôn Ngưu Tâm.
Lý Hỏa Vượng theo sau lưng nàng, hắn tìm kiếm cùng với nàng, dù cho hắn đã nhận ra được trong thôn ngoài họ ra thì không còn bất kỳ người nào khác.
Đúng lúc này, Lữ Trạng Nguyên cẩn thận đi tới gần đó.
“Có chuyện gì xảy ra vậy hả?”
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày, hỏi Lữ Trạng Nguyên vừa mới đi tới bên cạnh mình.
Lữ Trạng Nguyên tỏ vẻ mặt vô tội.
“Tiểu đạo gia à, ta có biết đâu, lúc ta tới nơi này thì cả thôn không có bất kỳ một người nào cả.”
“Lúc đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, cho rằng bản thân tính sai vị trí, vậy nên đã tìm kiếm khắp mấy dặm xung quanh đây. Thế nhưng ta đã tìm kiếm khắp núi Ngưu Tâm rồi, chỉ có duy nhất chỗ này mà thôi.”
Khi nghe được câu trả lời này, Lý Hỏa Vượng không nói gì nữa, hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân đuổi theo Bạch Linh Miểu ở phía xa xa.
Bạch Linh Miểu không ngừng tìm kiếm ở trong thôn, nhưng vẫn như trước đó, không thể tìm được bất kỳ ai cả.
Khi Lý Hỏa Vượng thấy Bạch Linh Miểu cuồng cuồng, trên đầu ướt sũng mồ hôi, đi tới đầu thôn bắt đầu tìm kiếm lại từ căn phòng thứ nhất thì hắn vội vàng chạy tới đó, hai tay tóm lấy bả vai của đối phương, ôm nàng vào trong lòng mình.
Vào lúc này, Bạch Linh Miểu không thể kìm nén được nữa, dựa vào vai Lý Hỏa Vượng, gào khóc:
“Lý sư huynh, ta không còn nhà nữa rồi, không còn nhà nữa rồi!”
Mọi chờ mong trong thời gian dài đằng đẵng cuối cùng đều đã tan vỡ như bong bóng, Lý Hỏa Vượng hiểu rất rõ cảm giác này, hắn cũng từng trải qua chuyện như vậy.
“Đừng khóc nữa, không chừng họ chỉ tạm thời rời khỏi đây, chưa hẳn là họ đã gặp phải chuyện bất trắc gì đâu, hãy nghĩ theo chiều hướng tích cực đi.”
Lữ Trạng Nguyên ở bên cạnh cũng lên tiếng anh ủi:
“Bạch cô nương à, tiểu đạo gia nói đúng đó, có lẽ họ cũng đi chạy nạn như chúng ta thì sao, chờ sau khi họ chạy nạn trở về thì mọi người có thể đoàn tụ với nhau được rồi.
Thấy vậy, những người khác cũng đi tới đây, lên tiếng an ủi Bạch Linh Miểu.
Song những lời nói quan tâm của mọi người cũng không khiến Bạch Linh Miểu thoải mái hơn bao nhiêu, nàng không phải kẻ ngốc, toàn bộ người trong thôn không thấy đâu nữa, vừa nhìn là biết đây không phải chuyện nhỏ.
Tiếng khóc của Bạch Linh Miểu đã xua tan niềm vui trùng phùng của mọi người, khiến cả thôn bị bao phủ bởi một bóng ma, vậy nên sau khi ăn cơm tối xong, không có bất kỳ ai nói chuyện.
Sau bữa cơm tối, Lý Hỏa Vượng mượn ánh trăng, đi một vòng trong thôn. Hắn không tìm người, hắn đang tìm dấu vết.
Không thể có chuyện toàn bộ người trong thôn đột nhiên biến mất không thấy đâu được, chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì. Cho dù là bị tà ma ăn thịt hay là bị Tọa Vong Đạo lừa gạt thì chắc chắn cũng sẽ lưu lại dấu vết.
“Tiểu đạo gia, trước đó ta nói với Bạch cô nương rằng người nhà của họ đi trốn tránh tai họa thật ra cũng chỉ là lời nói dối để khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn mà thôi. Theo ta thấy thì họ không phải là đi trốn tránh tai họa đâu.
“Nào có ai đi tránh họa mà không hề khóa cửa cơ chứ? Hơn nữa lúc chúng ta vừa mới tới thôn, con heo ở sân sau đói tới mức không còn hình dáng của một con heo nữa rồi.”
Lữ Trạng Nguyên đi theo sau Lý Hỏa Vượng, lải nhải không ngừng.