Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì có tiếng động từ bàn bên truyền tới.
Một tiếng “cạch” vang lên, Lý Hỏa Vượng lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Cẩu Oa đang ôm hộp cơm, rón rén đi ra phía bên ngoài.
“Lý sư huynh, ngươi mang những thứ này về là để cho chúng ta ăn hả?”
Cẩu Oa dè dặt hỏi.
Lý Hỏa Vượng lại nằm xuống, trên gương mặt nở một nụ cười khổ.
“Đúng vậy, cũng chỉ có các ngươi mà thôi.”
Ở trên thế giới này chỉ có những vị sư huynh đệ này mới có thể tin tưởng được mà thôi, cho dù họ không hề có bất kỳ tác dụng gì đi nữa.
Lý Hỏa Vượng chống tay lên trên giường, ngồi dậy, vẻ chán chường ủ rũ trên mặt biến mất không thấy đâu.
“Cẩu Oa, đặt hộp cơm xuống đi, gọi Cao Trí Kiên tới đây, chúng ta ăn cùng với nhau, ăn xong thì chúng ta đi.”
“Đi đâu vậy?”
“Về nhà!”
Vài ngày sau, Lý Hỏa Vượng, Cẩu Oa, Cao Trí Kiên, Bạch Linh Miểu ngồi trên xe ngựa, không ngừng lắc lư sang trái sang phải theo nhịp xóc nảy của bánh xe.
Bạch Linh Miểu kéo rèm ra, nói với người đánh xe nhiệt tình kia.
“A Đại, cảm ơn ngươi đã đưa chúng ta đi trong mấy ngày qua, nếu như đi bằng hai chân thì sợ rằng sẽ phải tốn rất nhiều ngày.”
Người đánh xe già kia răng đã rụng gần hết, cười ha hả đáp lời:
“Không có gì đâu mà, dù sao thì cũng tiện đường. Nhưng cô gái này, nhà ngươi ở chỗ hẻo lánh thật đó. Nếu như không có ngươi nói cho ta thì ta thật sự không biết còn có một thôn sống ở dưới chân núi đâu.”
Nghe được lời này, Cẩu Oa cảm thấy không hài lòng, lập tức nói.
“Hẻo lánh cái gì mà hẻo lánh? Trước đó chúng ta đã trả bạc rồi đó! Sao hả? Ngươi định tăng giá đó à?”
Xuân Tiểu Mãn ngồi đối diện Cẩu Oa trừng mắt với hắn một cái.
“Im miệng đi! Sao ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy hả, không nói gì thì cũng không ai nghĩ ngươi câm đâu!”
Cao Trí Kiên ngồi bên cạnh co rúm người lại, lắp bắp can ngăn hai người.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở góc trong cùng yên lặng nhìn cảnh tượng ồn ào vui vẻ trong xe, nếu như so sánh với khi trước khì bầu không khí hiện giờ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Từ sau khi xuyên không tới, Lý Hỏa Vượng hiếm khi nhìn thấy cảnh này.
Đôi cánh tay mềm mại của Bạch Linh Miểu kéo tay Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, hỏi hắn:
“Lý sư huynh, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy hả?”
Khi sắp về đến nhà, toàn thân nàng toát ra cảm xúc vui sướиɠ.
“Đang nghĩ xem...núi Tim Trâu là một nơi như thế nào, không biết rằng tiếp sau đây chúng ta ở lại có quen hay không. Ngươi cũng biết rồi đó, người như ta rất khó chung sống với người khác.”
Lý Hỏa Vượng dùng tay cuốn rèm trúc che cửa sổ lên, ngắm nhìn cảnh vật sum suê tươi tốt bên ngoài, cánh rừng ở đây rất rậm rạp.
“Chắc chắn ngươi sẽ quen sống ở đây thôi! Trong thôn của ta có rất nhiều người tốt! Như ông nội của ta chả hạn, người trồng dưa hấu, nếu như có ai đi ngang qua cảm thấy khát nước thì cứ lấy ăn, không cần trả tiền. Ngươi tốt như vậy, chắc chắn sẽ hợp với ông nội.”
“Còn cả cha mẹ ta nữa, nếu như những người khác ở trong thôn gặp phải chuyện phiền phức gì, họ đều bỏ tiền bỏ sức ra để giúp đỡ. Họ đã sống với người trong thôn lâu như vậy rồi nhưng chưa bao giờ phải đỏ mặt, ngượng ngùng cả!”
“Đúng rồi, còn cả thế hệ em trai của ta nữa, ngươi yên tâm, họ không dám lỗ mãng đâu. Nếu như họ dám bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ khiến họ đẹp mặt!”
Bạch Linh Miểu nóng lòng muốn về tới thôn, bàn tay trắng nõn không ngừng vung vẩy trong không khí.
Khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng, Lý Hỏa Vượng hiểu ngầm, cười một tiếng. Xem ra khi ở trước mặt người nhà, nàng hoàn toàn khác với lúc đứng trước mặt mình.
Lý Hỏa Vượng ôm bờ vai của nàng, khẽ lắc đầu.
“Ta không lo lắng, họ có thể nuôi dạy được người như ngươi thì chắc chắn cũng không thể tệ được. Đúng rồi, Miểu Miểu à, ta nhớ rõ trước đó ngươi có đeo vòng tay vàng, nhà ngươi rất giàu có hả?”
Bạch Linh Miểu câu nệ cười một tiếng.
“Cũng không phải là giàu có gì cả, chỉ là tốt hơn dân chúng bình thường một xíu mà thôi.”
Lý Hỏa Vượng cười lớn, nhà gái có tiền, sau này mình còn phải ở nhà gái, có thể xem như mình là người ở rể rồi.
“Ở rể thì ở rể chứ sao, bất kể chỗ kia như thế nào, phiêu bạt lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ để dừng chân.”
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên Bạch Linh Miểu trở nên hưng phấn, ngón tay trắng ám màu xanh nhạt chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
“Các ngươi mau nhìn kìa! Đó chính là núi Tim Trâu!”
Lý Hỏa Vượng nheo mắt lại, tập trung nhìn về phía ngọn núi được bao phủ bởi màu xanh lá.
“Lớn thì đúng là lớn thật, nhưng nó giống tim trâu ở điểm nào nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng vứt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu, hắn đang lo nghĩ cho những người Lữ gia ban.
“Họ đi trước, theo lý mà nói thì hiện giờ đã đến chân núi Tim Trâu, chắc hẳn là sẽ không xảy ra mấy chuyện giời ơi đất hỡi gì đâu.”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy hơi lo lắng, chậm rãi áp sát chân núi Tim Trâu.
Nhưng nỗi lo trong lòng hắn không kéo dài quá lâu, khi nhìn thấy Dương tiểu hài đi chân đất dẫn theo một người phụ nữ mặt tròn, đứng ở trong ruộng nước mò cá chạch thì mọi lo lắng trong lòng hắn đều tan thành mây khói.
“Lý sư huynh trở về! Lý sư huynh trở về rồi!”