Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 477: Tàn Khốc




“Ta nói chuyện này cho ngươi biết nhé, Ký Tương đại nhân có một món pháp khí vô cùng lợi hại được luyện chế từ chiêu tài của Tâm Tố. Nếu như kẻ địch không đề phòng, món pháp khí này có thể khiến thần thức của hắn rơi vào mê võng. Nghe nói có người trả hai trăm năm dương thọ mà Ký Tương đại nhân vẫn không chịu bán đó!”

“Chiêu tài là gì vậy?”

“Chiêu tài chính là đầu lưỡi, đầu lưỡi chính là chiêu tài, mấy cách nói cho êm tai này mà ngươi cũng không hiểu, Nhĩ lão đệ à, ngươi còn phải học rất nhiều đó.”

“Trước đây tại hạ chỉ từng nghe qua chứ chưa từng được nhìn thấy Tâm Tố bao giờ cả, không ngờ rằng trong việc này còn có nhiều vấn đề như vậy. Thác Bạt huynh đã khiến ta được mở mang hiểu biết rồi.”

Lý Hỏa Vượng nâng chén rượu lên, mời rượu Thác Bạt Đan Thanh.

“Mở mang hiểu biết rồi hả? He he, sau này ngươi chỉ cần theo ta ra ngoài nhiều hơn, như vậy thì sẽ được mở mang hiểu biết hơn nhiều. Nào, uống rượu, uống đi!”

Vừa dứt lời, hắn tiện tay nhét Tâm Tố vào trong túi vải, sau đó tiếp tục uống rượu.

Hai người uống rượu từ canh hai thẳng cho tới tận bình minh, uống tới khi Thác Bạt Đan Thanh ngủ gục thì mới giải tán.

Lý Hỏa Vượng đỡ Thác Bạt Đan Thanh đang lẩm bẩm vào trong phòng khách, đỡ hắn lên trên giường, sau đó cầm cái túi vải vàng chứa Tâm Tố lên, đặt ở bên trái cái gối bằng gốm sứ của đối phương.

Tiếng kẽo kẹt vang lên, chờ sau khi Lý Hỏa Vượng đóng cửa phòng lại, Thác Bạt Đan Thanh đang ngứa đầu há miệng ngáy o o đột nhiên mở hai mắt ra, không hề còn dáng vẻ buồn ngủ khi trước.

Việc đầu tiên là hắn nhìn về phía cửa phòng, ngay sau đó thì dùng tay sờ vào cái túi vải vàng ở bên cạnh gối, trên mặt tỏ rõ thái độ khen ngợi.

“Được lắm, giỏi lắm, người này nhìn thấy Tâm Tố nhưng trong mắt không hề xuất hiện chút ham muốn gì, người được Hồng Đại dẫn vào lần này đáng tin cậy hơn lần trước nhiều.”

Lý Hỏa Vượng toàn thân nồng nặc mùi rượu loạng chà loạng choạng đi trên đường phố, ngoại trừ hai thanh kiếm ở trên lưng ra, trong tay hắn còn cầm một bọc đồ lớn.

Dưới ánh nắng lúc ban mai, gương mặt Lý Hỏa Vượng không buồn không vui, lặng yên tiến về phía trước.

Những người khác trên đường ngửi được mùi rượu gay mũi từ trên người hắn tỏa ra, lại nhìn thấy cách ăn mặc quái dị của hắn thì đều che mũi, tránh ra xa.

“Tên bợm rượu này từ đâu chui ra vậy? Vừa mới sáng sớm đã uống rượu rồi.”

“Đúng thật là, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng kém cỏi.

Những lời nói như vậy không ngừng vang lên xung quanh, Lý Hỏa Vượng đi thẳng tới khách sạn mình trọ, chờ khi hắn vừa đẩy cửa ra, Bạch Linh Miểu ở trong phòng sớm đã nôn nóng đi tới đi lui lập tức xông tới đón.

“Lý sư huynh, sao lúc rời phòng ngươi không nói cho ta một tiếng, ta lo chết đi được! Ngươi uống rượu hả?”

Lý Hỏa Vượng mở thứ trong tay ra, bên trong là những chiếc hộp cơm bằng trúc.

“Buổi tối ta ra ngoài ăn cơm với người khác, gọi mọi người tới nếm thử đi, ta gói lại mang về đó, những thứ này rất quý giá, nếm thử đi.”

Nói xong hắn nằm sóng soài lên giường, hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài.

Khi thấy Lý Hỏa Vượng ủ rũ như vậy, Bạch Linh Miểu nào còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Nàng ngồi ở bên mép giường, nhìn Lý Hỏa Vượng hỏi:

“Lý sư huynh, rốt cục ngươi làm sao vậy hả?”

Lý Hỏa Vượng lại hít sâu, thở dài một lần nữa.

“Không có gì đâu, chỉ là có một chuyện xảy ra hoàn toàn khác với những gì ta nghĩ mà thôi. Miểu Miểu à, ta đột nhiên phát hiện ra ở chỗ quái quỷ này chẳng thể tìm được chỗ dựa nào cả, dựa núi thì núi đổ, dựa nước thì nước chảy, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”

Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng lại nhớ đến gương mặt vặn vẹo kia. Ngoài con trai của sư thái ra thì đây là lần thứ ba Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tâm Tố, một Tâm Tố bị người khác tranh cướp mà bị xé thành hai nửa.

Sau khi nhìn thấy gương mặt kia, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu rằng Giảm Thiên ti mạnh mẽ, đông đúc này cũng không phải là chỗ dựa của bản thân, vĩnh viễn cũng không phải. Ngược lại thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể trở thành kẻ địch của bản thân.

Muốn hoàn toàn dựa vào Giám Thiên ti để đặt chân ở thế giới tràn đầy nguy hiểm này hoàn toàn là người si nói mộng mà thôi.

Đối với những tên nguy hiểm này, bản thân hắn vĩnh viễn chỉ có thể lợi dụng, ở cách thật xa chứ tuyệt đối không thể ôm ý tốt, tiếp cận đối phương.

Chỉ cần mặt nạ của bản thân vừa hé lộ, bằng hữu một giây trước vẫn còn nâng cốc uống rượu với nhau lập tức có thể trở mặt, trói bản thân mang đi bán.

Hắn là Tâm Tố, đây chính là tội! Chỉ cần hắn còn mang thân phận này một ngày vậy thì hắn chính là Đường Tăng, bất cứ kẻ nào cũng muốn cắn một miếng.

Dường như Bạch Linh Miểu cảm nhận được tâm trạng ngột ngạt của Lý Hỏa Vượng, nàng nằm xuống, vươn tay ra, bàn tay vuốt ve lưng hắn, muốn hắn cảm thấy thoải mái hơn.

“Lý sư huynh, đừng lo lắng mà, mặc kệ là có như nào thì vẫn còn có chúng ta.”