Đêm hôm ấy, hai người càng uống càng nhiều, quan hệ đôi bên cũng càng ngày càng tốt, tốt đến mức cuối cùng hai người như muốn đốt vàng mã, mổ gà kết tay luôn rồi.
Giọng nói của Thác Bạt Đan Thanh khiến Lý Hỏa Vượng nhớ lại bạn học của mình trong phòng ngủ, dường như hắn lại trở lại khoảng thời gian mới ở ký túc trong trường cấp ba, khoảng thời gian tươi đẹp khi hắn vẫn chưa phát bị bệnh ấy.
Khi ấy hắn chưa bị bệnh thần kinh cũng chưa xuyên không, Dương Na cũng là thật, tương lai phía trước của hắn còn đang tràn đầy tươi sáng.
“Haiz…nếu có thể quay trở lại lúc đó thì thật tốt biết bao……”
“Nhưng ta đã gia nhập vào Giám Thiên Ti rồi, nhưng ngày tháng phải bữa sớm lo bữa tối đều đã qua hết rồi. Sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, rồi sẽ đến lúc cuộc sống của ta sẽ sẽ tốt đẹp hơn quá khứ nhiều!”
Trong cơn mê man, Thác Bạt Đan Dương ôm lấy bả vai Lý Hỏa Vượng tựa vào cửa số nhìn ngắm Ngân Lăng thành tĩnh lặng bên ngoài, giọng nói hắn mang một chút cảm thán:
“Hiền đệ~! Ngươi nhìn xem Ngân Lăng thành đẹp nhường nào chứ? Đến con ngõ nhỏ của Ngân Lăng thành cũng thật xinh đẹp! Nói thật đó, thực sự ta vẫn chưa đến nơi này được mấy lần nữa.”
“Thác Bạt huynh, vậy ta đền tội! Tự phạt ba ly! Ra là ta đã hại Thác Bạt huynh phải chạy ngược chạy xuôi!”
Lý Hỏa Vượng uống đến mức đầu lưỡi xoắn lại, có những lúc chính hắn cũng không rõ mình đang nói gì nữa.
“Ngươi đền gì mà đền, nói thừa gì đấy, ta chỉ tiện đường đi qua mà thôi chứ không phải chỉ vì tên tiểu tử nhà ngươi đâu, ngươi đoán xem, ngươi đoán xem trước kia ca ca từng làm gì nào?”
“Đoán thế quái nào được chứ? Thác Bạt huynh...ợ, người coi coi có phải trời sắp sáng rồi không? Hay hôm nay chỉ uống đến đây thôi ha?”
Thấy Lý Hỏa Vượng không tiếp rượu mình nữa, Thác Bạt Đan Dương vô cùng bất mãn.
“Ngươi qua đây, ta cho ngươi xem một món bảo bối cực hay! Cho tên tiểu tử nhà ngươi mở mang tầm mắt!”
Hắn kéo Lý Hỏa Vượng trở lại bên bàn, bổ nhào xuống dưới đất kéo cái túi vải rách của mình.
Rất nhanh sau đó, một nam nhân với cái đầu be bét máu thịt nội tạng bị hắn túm ra.
“Hả?”
Lý Hỏa Vượng ngẩn người ra nhìn.
“Thác Bạt huynh, đây là cái gì?”
“He he, không biết đúng không? Đây là Tâm Tố mà ta với Ký Tương đại nhân cố tình đến Thanh Khâu lấy đó!”
Vừa dứt lời, ảo ảnh Hồng Trung bên cạnh bỗng chợt ngoác mồm cười lớn, hắn cười cực kì vui vẻ, cười khom người đến mức thở không ra hơi.
---
“Hahaha!!”
Tiếng cười của Hồng Trung không ngừng vang vọng bên tai Lý Hỏa Vượng:
“Tâm Tố! Lý Hỏa Vượng, ha ha ha ha!”
Lý Hỏa Vượng cầm cái ly trong tay, kinh ngạc ngồi nguyên tại chỗ, nhìn nửa thi thể ở trên tay Thác Bạt Đan Thanh, nhìn đầu của người chết và phần lục phủ ngũ tạng ở phía bên dưới.
Sau khi im lặng một hồi lâu, hai mắt Lý Hỏa Vượng dần trợn to, vẻ chấn động dần dần hiện lên trên gương mặt.
“Hóa ra đây chính là...Tâm Tố…”
Vào thời khắc này, nắm tay hắn để dưới mặt bàn siết chặt lại, nhưng ngoài mặt thì hắn không hề thể hiện ra bất kỳ điều gì cả.
Khi nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên gương mặt Lý Hỏa Vượng, Thác Bạt Đan Thanh vô cùng hài lòng, tỏ vẻ đắc ý nói:
“Sao hả? Chưa từng thấy phải không? Không dấu gì ngươi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tâm Tố còn sống đó!”
Lý Hỏa Vượng run rẩy chìa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tâm Tố.
Đây là một người đàn ông trung niên gương mặt chữ điền, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, sở hữu một bộ râu quai nón.
Nếu như chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì đây hoàn toàn là một gương mặt bình thường, song ngũ quan trên gương mặt này lại bị vặn vẹo, biến dạng, vẻ bi phẫn và tuyệt vọng tràn ngập trong ánh mắt, hình ảnh trước khi chết vẫn còn hiện lên trong mắt.
Bản thân Lý Hỏa Vượng hiểu rất rõ về nỗi đau thể xác và tinh thần, hắn biết trước khi chết phải chịu đựng nỗi đau tột cùng mới có vẻ mặt giống như vậy. Người có thân phận giống với hắn này đã phải chịu một cái chết vô cùng bi thảm.
“Ôi ôi ôi, được rồi, chạm một cái là được rồi mà, theo lý mà nói thì ngươi không có tư cách xem loại bảo bối này đâu, cho ngươi nhìn một chút đã là phá lệ rồi đó, đây chính là thiên linh địa bảo được cho vào quốc khố đó.”
Lý Hỏa Vượng như một bức tượng gỗ, máy móc giơ cánh tay lên, sau khi đổ rượu trong chén vào miệng, gương mặt dần dần giãn ra.
“Thác Bạt huynh, vì sao Tâm Tố...lại chỉ còn đầu và nội tạng thôi vậy?”
Dường như lời này đã chạm vào tận đáy lòng của Thác Bạt Đan Thanh, hắn ảo não vỗ bàn một cái.
“Chao ôi! Vốn ta muốn giữ cho hắn sống, Tâm Tố còn sống hữu dụng hơn khi chết nhiều, nhưng ngươi thử đoán xem chuyện gì xảy ra nào? Khi ta và Ký Tương đại nhân sắp tới biên quan, vậy mà lại bị kẻ khác cắt đứt! Chúng ta dốc toàn lực cuối cùng mới cướp được một chút như này. Đúng là đáng tiếc mà.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu một cái, vẻ say ngà ngà đã dần che đi biểu cảm giật mình trên gương mặt hắn:
“Ôi, Thác Bạt huynh, chuyện này đúng là đáng tiếc. Nếu như Tâm Tố này còn sống thì tốt rồi, ta nghe nói mê võng trong đầu Tâm Tố có tác dụng rất lớn.”
Thác Bạt Đan Thanh tiếp tục khoe khoang.
“Đâu chỉ là vậy! Thân thể của Tâm Tố cũng là báu vật đó! Lão đệ à, thịt, xương và nội tạng của Tâm Tố đều là tài liệu hiếm thấy đó!”