Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 475: Tiền Tệ




Lý Hỏa Vượng đặt chén trà bên dưới mặt nạ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thác Bạt Đan Thanh phất tay áo dài của mình rồi cầm đũa gắp những món ăn đang bốc khói nghi ngút.

“Nào nào nào, dùng bữa dùng bữa! Nếm thử món Muôn Tía Nghìn Hồng này xem, đây là đặc sản của Ngân Lăng Thành này đấy, ở nơi khác không được ăn đâu.

Hai người nâng đũa hạ chén, bầu không khí trong phòng dần hòa hoãn hơn nhiều. ngồi trên bàn ăn hàn huyên sẽ có không khí khác hẳn so với ở những nơi khác.

Gương mặt béo tròn của Thác Bạt Đan Thanh ửng hồng hai bên má, củi chỏ chống lên mặt bàn, hắn chậm rãi nói:

“Nhĩ lão đệ à, sau này chúng ta đều là huynh đệ một nhà rồi, sau này nếu có gì trong Ti không hiểu thì cứ đến hỏi ta là được.”

“Còn nữa, ngươi nhớ rằng giờ đây ngươi đã là người của Giám Thiên Ti, sau này quan lại bên trên nếu có gặp chuyện gì thì chỉ cần báo tên Giám Thiên Ti, nếu không phải việc gì to tát thì nha môn bình thường đều sẽ nể mấy phần mặt mũi thôi.”

“Đa tạ Thác Bạt huynh. Néu đã như vậy thì ta cũng không khách khí nữa, tại hạ kì thực dang gặp phải một vấn đề khá nan giải.”

Lý Hỏa Vượng sớm đã lấy Bát Quái Kính đưa ra.

“Đây là pháp khí của tên Tọa Vong Đạo ấy, uy lực kinh người, nhưng tại hạ lại không tìm thấy pháp môn điều khiển, vì vậy xin Thác Bạt huynh xem qua.”

“Đồ của Tọa Vong Đạo à? Ha ha, chúng làm gì có đồ của mình, nghe là đã biết xạo rồi, đưa đây ta xem nào.”

Thác Bạt Đan Thanh với tay ra nhận lấy rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ, tay không ngừng miệng không nghỉ.

“Nhĩ lão đệ à, ngày hôm đó là như thế nào? Kể ca ca nghe coi, ngươi đã giải quyết tên Tọa Vong Đạo này như thế nào?”

Tất nhiên cái này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, chỉ cần giấu đi một vài chi tiết liên quan đến Hắc Thái Tuế, Lý Hỏa Vượng kể lại phần lớn những gì xảy ra vào tối hôm ấy cho Thác Bạt Đan Thanh.

“Ha, cái lũ Tọa Vong Đạo này lại nói người khác là người của chúng, trò này lỗi thời từ lâu rồi.”

Gương mặt Thác Bạt Đan Dương lộ rõ vẻ khinh thường.

“Thế nhưng chỉ với âm mưu đơn giản này thôi mà sẽ luôn có mấy tên làm càn làm bậy như chúng.”

“Thực ra nhé, chỉ cần nhìn thấu trò hề của chúng thì bao nhiêu tên Tọa Vong Đạo đến ta đều sẽ giết sạch bấy nhiêu, gì mà Đại Tam Nguyên Tiểu Tứ Hỉ, Đầu Tử Hoa Bài, tất cả đều là lũ phế vật mà thôi!”

Thấy đối phương bắt đầu khoác lác, Lý Hỏa Vượng không hề vạch trần tí nào mà chỉ ở bên cạnh đáp lời.

Uống rượu ưa chém gió cũng chẳng có gì, điều này ngược lại lại khiến Lý Hỏa Vượng cảm nhận được đối phương là một người sống có máu có thịt.

“Thứ này có vẻ giống như pháp khí của Đạo gia, nhưng ngươi có thấy không, vị trí của vòng bát quái này không hợp lý, Khôn ở trên Can ở dưới này này. Theo ta biết thì ở Đạo gia điên đảo như vậy chỉ có ba nhà ở Đại Lương này.”

Thác Bạt Đan Thanh đưa lại cho Lý Hỏa Vượng cái kính ấy.

“Được rồi, cứ giữ lại đi. Ta về tra lại xem rồi sẽ cho ngươi câu trả lời xác đáng, nếu có nguyên bộ công pháp thì ta sẽ gửi thư cho ngươi.”

“Dù thế nào thì thứ này có lẽ sẽ có giá không nhỏ, ta ước chừng ít nhất nó phải có tuổi thọ khoảng ba mươi đến năm mươi năm. Nhĩ lão đệ, vận may của ngươi không tệ đâu nha.

Ngoại trừ hàm ý bên trong câu nói này, nó còn để lộ ra khi dùng đồ vật trao đổi bên trong Giám Thiên Ti thì không dùng vàng bạc mà dùng tuổi thọ.”

“Vậy lại đa tạ Thác Bạt huynh nữa rồi.”

“Ngươi nói gì vậy, đều là người nhà mình rồi còn tạ cái gì mà tạ nữa, khách sáo quá đấy. Uống rượu uống rượu!”

Thác Bạt Đan Thanh bưng chén rượu ngửa cổ uống một hơi, sau khi khi cút đầu khà một tiếng lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Thác Bạt Đan Dương bỗng nhiên nhớ ra thứ gì đó bèn đặt đũa đang gắp đồ ăn xuôi lên phía trên rồi cho tay vào trong túi vải dưới gầm bàn.

Sau khi lần mò một lúc, hắn lấy ra mười mấy viên đạn dược đen sì sì.

“Này, suýt thì quên béng mất, đây là thù lao lần này của ngươi, mười năm dương thọ, cất cẩn thận nhé. Đây là Đan Phong, nó không giống lắm với cái của ngươi.

Lý Hỏa Vượng lấy hồ lô ở bên hông của mình ra, miệng hồ lô nhỏ nhỏ khẽ lay động vài cái, ngay sau đó một nửa phía dưới hồ lô nứt ra thành miệng lớn sắc bén dữ tợn, từng viên Dương Thọ Đan được nó nuốt trọn vào bên trong.

Thác Bạt Đan Thanh thấy hồ lô của Lý Hỏa Vượng liền lộ ra vẻ mặt đắc ý trên gương mặt say khướt.

“Nhĩ lão đệ, món đồ này của ngươi không ổn lắm đâu, không mạnh như túi vải của ca ca. Mặc dù cái túi vải này của ta hơi rách nát nhưng đựng được nhiều thứ lắm.”

“Sau này ngươi kiếm thời gian đi Thượng Kinh mua ít pháp khí hữu dụng một chuyến.”

“Ồ? Thì ra Giám Thiên Ti cũng có nơi chuyên để buôn bán cơ à?”

Lý Hỏa Vượng thoáng bất ngờ, cho dù là với tình hình thu thập tình báo trong tương lai của hắn hay là gia tăng thực lực thì cũng đều có sự trợ giúp cực lớn.

“Hiếm gì chứ, không có mới là kì lạ phải không?”

Lý Hỏa Vượng đáp một tiếng rồi vội vã rót cho mình một ly rượu, kính Thác Bạt Đan Thanh một ly.

Trực giác mẫn cảm khiến Lý Hỏa Vượng rất dễ bị say. Nhưng trong một số tình huống thì kì thực cần phải say.