Trước kia hắn phải chịu đựng sự giày vò của ngàn đau vạn khổ chỉ để đạt được mục đích này.
Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng thấy rằng, nếu đối phương không đến thì hắn sẽ ở lại đây thêm mấy đêm, nhưng một điều quá hiển nhiên là khắp cả cái Ngân Lăn thành này đâu đâu cũng có tai mắt của hắn.
Canh hai buổi đêm cùng ngày, khi Lý Hỏa Vượng đến chuồng ngựa thì vị Đại Đầu Oa Oa ấy đã ngồi trên đống thức ăn cho ngựa, cầm trong tay cái túi vải vàng chờ sẵn.
Không đợi Lý Hỏa Vượng mở lời, Đại Đầu Oa Oa đã chuyển mình nhảy từ trên đống thức ăn cho ngựa xuống trước mặt hắn. Hắn nói với ngữ khí ông hòa hơn trước rất nhiều.
“Haha, thật sự không nhìn ra tên tiểu tử nhà ngươi cũng có tài cán đấy. Việc ở Cam Nguyên thôn ngươi giải quyết trơn tru lắm, vậy mà lại không bị chết một người nào.”
Nghe vậy, nỗi lo lắng khôn nguôi trong lòng Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vượt qua bài kiểm tra rồi, hắn cũng coi như chính thức gia nhập Giám Thiên Ti rồi.
“Đâu có đâu có, chẳng qua tại hạ ăn may mà thôi.”
“Ấy, ăn may cũng là một loại bản lĩnh đấy. tên tiểu tử nhà người không cần tự xem nhẹ chính mình nữa, đúng rồi, không bị thương chứ? Nếu bị thương dù là nội thương hay ngoại thương thì trong Ti đều sẽ có người giúp ngươi điều trị.”
Thấy Lý Hỏa Vượng lắc đầu, vị Đại Đầu Oa Oa kéo cái mũ trùm Oa Oa trên đầu mình xuống.
Lý Hỏa Vượng nhận ra phía dưới cái mũ trùm của Đại Đầu Oa Oa thì ra là một gương mặt cực kì hiền lành phúc hậu, đối mắt to chừng hạt đậu xanh liên tục nháy nháy vô cục thú vị.
Vị trung niên mập mạp đang cười tủm tìm này khép hai tay lại, chắp về phía Lý Hỏa Vượng, gương mặn nặn ra một nụ cười nhìn hắn.
“Thật xin lỗi, chưa từng thử qua thân thủ cũng như thăm dò kĩ nội tình nên ta quả thực không dám để ngươi vào trong Ti.”
Hắn cho tay vào tay áo lấy ra năm viên Dương Thọ Đan được bọc trong tấm bùa chú màu vàng.
“Này, đây là cái mà trước kia ngươi cho ta, giờ ta trả lại cho ngươi.”
“Tiền bối đang làm gì vậy, nếu đã tặng đi rồi thì nào có chuyện lấy lại chứ?”
Lý Hỏa Vượng đưa tay ra đẩy về.
“Ngươi cầm lấy, trước hết ngươi cứ cầm lấy đã, rồi nghe ta nói.”
Người đó dúi Dương Thọ Đan vào tay Lý Hỏa Vượng, rồi chậm rãi nói:
“Ngươi cũng biết đấy, ngươi là người ta tiến cử vào, vì vậy lỡ chẳng may sau này ngươi xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ bị liên lụy theo. Điều này cũng tương đương với giấy bảo hành thôi.”
“Nhưng ngươi thành tâm muốn gia nhập vào Giám Thiên Ti, vậy thì không cần đơn bảo hành này nữa, ngươi thấy đúng không?”
Nam nhân béo mập này cười tủm tỉm nói khiến người đối diện không tài nào từ chối được.
“Ta tuy ngốc lại lớn hơn ngươi mấy tuổi, họ kép Thác Bạt, tên Đan Thanh. Nhĩ Cửu hiền đệ, nếu không chê cười thì ngươi có thể gọi ta là Thác Bạt huynh.”
Lý Hỏa Vượng hành một lễ với hắn:
“Đa tạ Thác Bạt huynh.”
“Ấy, đây cũng coi như quà mừng của ta cho ngươi rồi. Sau này mọi người đều là người một nhà, chúc Nhĩ Cửu huynh đệ tiền đồ như gấm.”
Nhìn mấy viên Dương Thọ Đan trong tay, lòng Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy ấm áp. Hắn không quan tâm đến mấy viên Dương Thọ Đan này mà càng quan tâm đến thái độ của đối phương hơn.
Từ sau khi hắn ra khỏi Thanh Phong Quan, ngoại trừ sư thái đã mất thì những kẻ khác nếu không phải muốn chém giết thì cũng là muốn mưu hại hắn, trước giờ chưa từng ngừng lại.
Lý Hỏa Vượng không phải tiểu tử chưa mọc lông đủ tóc, chắc chắn hắn biết tám phần là đối phương chỉ đang giả vờ, nhưng trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, ông trời mới rủ lòng thương, cho dù chỉ thiện ý giả vờ thì hắn cũng chưa từng được cảm nhận.
Thác Bạt Đan Thanh duỗi tay ra kéo Lý Hỏa Vượng đi về phía bên ngoài chuồng ngựa.
“Nào nào nào, hiền đệ, nơi này không phải là nơi để hàn huyên, chúng ta đổi sang một nơi khác thoải mái hơn chút.”
---
Hết hai nén hương, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế đẩu, dùng tay sờ lần cái bàn tơ mộc vàng kim trước mắt, bước lên tấm thảm da thú mềm mại. Rồi lại nhìn ngắm một vòng những đồ vật hoa lệ bên trong căn phòng này, hắn biết một bữa ăn ở đây chắc chắn có giá thành không hề rẻ.
Trước kia hắn từng thấy tửu lầu này, từ Linh Lung Tháp nhìn sang, từ dưới mặt đất nhìn lên, trong cả Ngân Lăng thành này thì đây cũng được xếp hàng thượng hạng.
Cửa mở phát ra một tiếng két, nữ tử váy áo lụa là mang theo cơn gió thoang thoảng mùi thơm bưng đến đủ loại sơn hào hải vị đặt lên bàn tròn.
Không nói đến việc Lý Hỏa Vượng được thử qua những món trên bàn này, đến việc những món này được chế biến từ nguyên liệu gì hắn cũng không nhìn ra được.
“Hahaha~nào nào nào. Nhĩ hiền đệ, chúng ta cụng một ly.”
Thác Bạt Đan Thanh cầm hũ rượu bạc rót vào chén rượu trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ thắt lại.
“Thác Bạt huynh, tại hạ không uống được rượu, xin được lượng thứ.”
Nói rồi hắn lấy bình trà bên cạnh rót cho mình một chén.
“Tại hạ đành dùng trà thay rượu, kình Thác Bạt huynh một ly, chúc Thác Bạt huynh vạn sự như ý!”
Thác Bạt Đan Thanh cười ha hả nâng chén rượu lên chạm với vào chén trà của Lý Hỏa Vượng.
“Được~vậy ta cũng chúc Nhĩ lão đệ sớm đăng Giáng Phủ*!!”
*nơi ở của thần tiên trong thần thoại Trung Hoa.