Sợi bông bị nhét vào tai trong thời gian dài bị rút ra, tiếng ầm vang lên, đủ các loại âm thanh tạp nham chiếm trọn vành tai Lý Hỏa Vượng.
Tiếng nói chuyện của khách khứa phòng bên cạnh, tiếng gào thét bên ngoài cửa sổ, thậm chí đến tiếng tim đập trong l*иg ngực mình cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lý Hỏa Vượng đau khổ nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn phân biệt từng tạp âm hòa lẫn trong đó. Cuối cùng phải mất tận một nén hương hắn mới nghe thấy âm thanh đứt quãng của Hắc Thái Tuế bên trong đống tạp âm.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Ngươi nghe rõ không!!!”
Lý Hỏa Vượng gân cổ lên lớn tiếng gào thét trong đống âm thanh hỗn loạn.
Rất nhanh sau đó Hắc Thái Tuế đã hồi âm lại cho hắn, đáp lại hắn không phải từng nỉ non khủng bố, cũng không phải một loại ngôn ngữ u ám xa lạ mà lại là một số những từ đơn chẳng hề liên quan gì đến nhau.
“Khẩu….thiên...ngô...”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì đấy!! Có hiểu ta đang nói gì không!!! Ta mà chết thì ngươi cũng không sống nổi đâu!! Chúng ta trò chuyện chút đi!!”
Thứ này có thể tùy ý chui ra từ mũi lần cổ họng hắn, nếu cứ mặc kệ thì chắc chắn không ổn, nhất định phải tìm cách giải quyết.
Vốn dĩ hắn muốn đàm phán với thứ này, cho dù mục đích của nó là gì thì đều có thể thương lượng được.
Nhưng hiện tại không hề tiến triển như những gì Lý Hỏa Vượng dự tính. Đối diện với câu hỏi của hắn, Hắc Thái Tuế lại chỉ dùng vài từ đơn đơn giản để trả lời.
Nghe thấy những từ đơn quá đỗi đơn giản này, Lý Hỏa Vượng còn cảm thấy nói chuyện với mình lúc này dường như chỉ là một đứa nhóc đang mọc răng học nói.
“Đứa nhóc? Đứa nhóc?!”
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nhớ ra thứ gì đó, hắn ôm đầu trèo dậy, kêu tiểu nhị lấy văn phòng tứ bảo đến rồi bắt đầu nhẫn nhịn âm thanh càng lúc càng huyên náo bên tai để bắt đầu ghi chép lại lời của Hắc Thái Tuế.
“Khẩu...mộc...thủy...hỏa...điền...văn...”
Từng chữ đơn giản được viết lên trên giấy. nhìn trình tự này, cùng với những chữ quen thuộc này, đôi mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra sự hiểu rõ.
“Bảo sao những lời nó nói lại nghe quen thế, ra là tất cả những gì nó nói đều là những từ trước kia ta dạy cho Tôn Tú Tài!”
Giờ đây sự thật đã được phơi bày, đó cũng là lí do vì sao mà Hắc Thái Tuế chỉ nói đi nói lại những từ đơn giản này, vì nó chỉ biết mỗi thế.
Nó chỉ nhân lúc hắn dạy Tôn Tú Tài rồi may mắn học lỏm được mà thôi.
Hắc Thái Tuế thực ra chẳng hiểu gì về hàm ý của những từ này, nó chỉ biết lặp đi lặp lại những từ này mà thôi.
“Đến nói chuyện mà Hắc Thái Tuế còn không biết thì ta nên trao đổi với nó kiểu gì đây?”
Lý Hỏa Vượng nhét bông vào lỗ tai trở lại nói.
Lý Hỏa Vượng chắp hai tay sau lưng nghiền ngẫm trong phòng rất lâu, hắn đã nghĩ đủ mọi cách nhưng cuối cùng đều bị bản thân bác bỏ đi hết.
Bây giờ nó đang ở trong bụng hắn. Vì để áp chế ảo giác, bây giờ chắc chắn không thể đuổi đi được, muốn giải quyết vấn đề này chỉ có thể nhĩ cách khác mà thôi.
Cuối cùng sau khi suy đi tính lại, Lý Hỏa Vượng nhận ra hắn chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch nhất là dạy Hắc Thái Tuế nhận mặt chữ nói chuyện.
Sau khi học được cách nói chuyện thi có thể đàm phán với nó. Lần trước giao chiến với Tọa Vong Đạo, nó đã đem lại hiệu quả không ngờ tới.
Nếu đàm phán thuận lợi, nói không chừng thứ này còn có thể trở thành một ám khí.
Lý Hỏa Vượng không rõ cần bao lâu để dạy một đám xúc tu nói chuyện, nhưng chắc chắn khoảng thời gian này không hề ngắn ngủi, vì vậyn cách này mới được gọi là cách ngốc nghếch nhất.
“Thôi được, dạy thì dạy thôi. Ít nhất vẫn đỡ hơn là không biết làm thế nào.”
Lý Hỏa Vượng chật vật ngồi xuống, lại mở tờ giấy Tuyên Thành màu vàng như nến ra lần nữa.
Lý Hỏa Vượng biết, để dạy Hắc Thái Tuế nói chuyện không phải là chuyện có thể làm trong một sớm một chiều, vì vậy cần từ từ từng bước một.
So với chuyện này thì hắn còn có việc khác quan trọng hơn nữa, đó là đi lĩnh thù lao ở chỗ Đại Đầu Oa Oa. Đây là công việc đầu tiên mà hắn tiếp nhận tại Giám Thiên Ti.
Khi thấy vết thương đã lành lại kha khá, Lý Hỏa Vượng kêu những người khác thu dọn một chút để kịp lên đường khởi hành. Lần này dù ai có khuyên bảo cũng đều vô dụng hết.
Bạch Linh Miểu tranh chấp với hắn một phen, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đành nhượng bộ mua thêm một cỗ xe ngựa để suốt cả dọc đường đi hắn chỉ có thể nằm trong xe.
Lặn lội suốt cả đoàn đường dài, đến khi tới được Nhiệt Lăng thành phồn hoa náo nhiệt thì vết thương trên ngực Lý Hỏa Vượng cũng đã lành hẳn rồi.
Nhưng con mắt lẫn hai cái xương sườn ở hai bên hông bị mất đi vẫn chưa mọc trở lại như cũ.
Không rõ vì sao nhưng xương cốt lẫn tròng mắt hồi phục lại cực kì chậm so với da thịt hay móng tay.
“Lý sư huynh, theo bản đồ thì chúng ta không cần phải vào thành, nếu đi con đường nhỏ này sẽ nhanh hơn chút. Lữ Ban Chủ cứ đi một đoạn lại hát một đoạn, có thể cũng không nhanh bằng chúng ta đâu.”
Cẩu Oa đứng trước cổng thành kiến nghị với Lý Hỏa Vượng.
“Bớt phí lời, đi vào thành đi. Vẫn ở quán trọ lần trước, chúng ta đi đặt phòng.”
Tất nhiên Lý Hỏa Vượng sẽ không nói với tên Cẩu Oa lắm lời này rằng hắn đến đây để lĩnh thù lao của Giám Thiên Ti.