Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ những việc liên quan đến hậu sự, Cẩu Oa vừa lòng với giá cả đi ra khỏi tiệm quan tài.
“Đều ổn thỏa cả rồi, lần này chắc chắn phải làm tốt hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.”
Hắn nheo mắt nhìn mặt trời đã leo lêи đỉиɦ đầu mới nhận ra lúc này đã là giữa trưa, hắn bèn vội vã sải bước trở về nhà trọ.
“Đúng rồi, lúc nãy chưởng quỹ có nói may áo liệm cần có kích cỡ của người mất, ta phải mau về đo mới được.”
Khi Cẩu Oa về gần đến phòng minh, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, hắn không thấy Cao Trí Kiên toàn thân thương tích trên giường đâu, ngay lập tức, trong lòng hắn dấy lên một sự hồi hộp khó tả:
“Lẽ nào...”
Hắn vội gộp ba bước làm hai đi đến phòng Lý Hỏa Vượng, khi thấy ba người còn lại đang vây quanh giường Lý Hỏa Vượng, hắn hít một hơi thật sâu lấy củ gừng vàng trong túi ra cọ vào khóe mắt rồi bi thương vạn phần đi vào.
“Lý sư huynh ơi! Lý sư huynh à! Huhuhuhu”
Hắn giở vờ đau khổ đẩy Cao Trí Kiên ra, khi hắn bổ nhao đến bên giường, thấy Lý Hỏa Vượng đang bị dọa mắt chữ a mồm chữ o:
“Thì ra...vẫn chưa chết à….”
Ngay sau đó trong lòng hắn chợt bồi hồi, gay go rồi đây, Lý sư huynh vẫn chưa chết, vậy chẳng có lẽ số tiền ta cọc mua quan tài không lấy lại được nữa hả?
“Cẩu Oa, ngươi bị thương à?”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng kéo Cẩu Oa trở về với thực tại, gương mặt hắn liền tỏ ra vẻ không có vấn đề gì.
“Ôi dào, có tí tẹo vết xước này thì có là gì, ngươi không biết thì thôi, lúc đó có một lũ người đất bao vây lấy ta, Tào Tháo ta đến chớp mắt cũng chẳng buồn chớp lấy một cái.”
“Đừng nghe hắn xàm, lúc đó nếu không có ta yểm hộ thì hắn bị phanh thây lâu rồi.”
Cẩu Oa bất mãn nhìn Xuân Tiểu Mãn lấy đi vinh quang ngắn ngủi của mình, dù sao hắn cũng không dám nói gì, vốn dĩ hắn đánh không lại nàng, bây giờ nàng còn cao hơn hắn một cái đầu.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường nhìn Xuân Tiểu Mãn bị biến trở nên to lớn, nàng thiếu nữ lúc trước giờ đây đã hoan toàn nở nang. Cho dù toan thân nàng có toan lông đen thì cũng không thể che giấu nổi thiếu nữ đặc biết của nàng.
Nhưng đây chẳng phải chuyện gì hay ho, điều này đồng nghĩa với việc, trước kia trong lúc nàng chiến đầu với người đất đã phải hao phí rất nhiều năm tháng tuổi thọ của mình để triệu hồi Du Lão Gia.
“Không cần thiết phải triệu hồi nhiều Du Lão Gia như vậy, suy nghĩ thật kĩ trước khi dùng, bởi để triệu hồi bốn Du Lão Gia phải đánh đổi một năm tuổi thọ.”
Lý Hỏa Vượng yếu ớt khuyên nàng.
“Không sao đâu, ta còn nhỏ tuổi mà.”
Xuân Tiểu Mãn không hề cảm thấy chán nản vì đã mất đi tuổi thọ của mình, ngược lại nàng căng cảm thấy hừng khởi với ngoại hình cao ráo hiện tại của mình.
“Khụ khụ~”
Lý Hỏa Vượng ho ra một ít dịch máu, sau khi đỡ hơn lại tiếp tục nói:
“Miểu Miểu, lấy Dương Thọ Đan trong hồ lô của ta cho nàng ấy uống.”
Dương Thọ Đan có thể gia tăng tuổi thọ, có thể giúp Xuân Tiểu Mãn trở về thanh xuân.
“Ta không cần thật mà!”
Xuân Tiểu Mãn đè một bên vai Bạch Linh Miểu, giọng nàng mang chút lo lắng nói:
“Lý sư huynh, ngươi có thời gian lo cho ta thì chi bằng ngươi tự lo cho bản thân minh đi, rốt cuộc...ngươi đang bị làm sao thế?”
Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng thoáng khựng lại, hắn nhìn lên trần nhà trên đầu, bất chợt để lộ nụ cười khổ tiều tụy dị thường.
“Rốt cuộc ta đang bị sao thế?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại tất cả những gì mà trước kia vị song đồng Tọa Vong Đạo ấy nói, tất nhiên hắn sẽ không tin lời lừa gạt hoang đường rằng minh là Hồng Trung của hắn.
Nhưng nếu đây là sự lừa dối vậy thì tại sao người này lại dùng một cách y hệt với sáu người kia lừa minh? Như vậy rất bất thường.
“Lẽ nào...không…không có lẽ nào! Tất cả mọi thứ nói ra từ miệng Tọa Vong Đạo đều là giả hết! Chắc chắn bọn chúng đã dùng một cách nào đó để khiến tên Tọa Vọng Đạo đã chết thực hiện âm mưu cùng những tên Tọa Vong Đạo còn sống! Tên đã chết cùng kẻ còn sống đang hợp lực lại để lừa ta!”
“Lý sư huynh, trước hết ngươi cứ gạt những chuyện phiền toái khác sang một bên đi, trên người ngươi còn đang mang trọng thương nữa đấy. mau nghỉ ngơi đi.”
Bạch Linh Miểu lấy một cái gối được nhồi lúa mạch bên trong rồi cẩn thận đặt bên dưới cổ Lý Hỏa Vượng để hắn có thể ngủ ngon hơn chút.
Lý Hỏa Vượng vừa lắc đầu liền có một cơn đau kịch liệt truyền đến đầu, hắn cố nhịn lại cơn đau đớn rồi kiên trì nói:
“Ta không buồn ngủ, các ngươi nói ta nghe những chuyện xảy ra sau khi ta hôn mê đi.”
Tọa Vong Đạo chết rồi, đám người đất tà ma cũng đi rồi. thực ra sau khi Lý Hỏa Vượng ngất đi cũng chẳng có chuyện gì để nói, họa chăng chỉ là những chuyện của người khác mà thôi.
“Này! Các ngươi nói mấy câu thừa đấy thì có ích gì, vốn dĩ cũng chẳng biết Lý sư huynh quan tâm đến gì.”
Cẩu Oa hứng khởi ôm một cái giỏ trúc ngồi xổm ở đầu giường báo cáo với Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, ngươi xem! Toàn bộ tài sản của tên lừa đảo ấy đều ở đây, đến bộ y phục hắn mặc trên người ta cũng không bỏ qua! Bây giờ chúng đều là của chúng ta rồi!”